Chương 131: Vi Tuyết Liệu Thương


Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ cùng lúc nói:
Tiền bối, Tuyết Nhi thế nào rồi?


Quản Phong Chỉ nắm lấy cổ tay Tuyết Nhi bắt mạch, gật gù nói:
Tuyết Nhi đã thụ thương rất nặng, kinh mạch toàn thân đích thực đã bị đứt đoạn bởi một nội lực cường đại, tính mệnh cực kì lâm nguy.


Nghe thấy tính mệnh của Tuyết Nhi rất nguy ngập, sắc mặt Lãnh Ngưng Vũ chợt tái đi, không thể đứng vững được, lảo đảo tựa xuống ghế, miệng lẩm bẩm:
Sao có thể như thế được? Không thể nào, Tuyết Nhi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.


Đối với người luyện võ mà nói thì chuyện kinh mạch toàn thân bị đứt đoạn đồng nghĩa với việc võ công bị phế bỏ vậy, chẳng khác gì cái chết, Lãnh Ngưng Vũ đương nhiên minh bạch điều đó, bởi vậy nàng mới phản ứng như thế.

Nghe lời đó, đám bạch y nhân ngồi ở cạnh bên cũng chấn kinh, trong lòng phiền muộn, do đồng hành cùng với Tuyết Nhi nhiều ngày như vậy, nên cũng đã phát sinh tình cảm với nữ tử trong sáng, đáng yêu và thích đấu đá này.

Nghe Quản Phong Chỉ nói xong, trong tim Ngô Lai vô cùng bi thống, nói:
Không thể được, Tuyết Nhi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Giá nào đi nữa, ta cũng nhất định cứu chữa cho nàng.


Thấy chúng nhân cười khổ, Quản Phong Chỉ cũng cười khổ, đoạn nói:
Các ngươi không cần phải như vậy, ta còn chưa nói hết.


Nghe được câu đó, trên khuôn mặt của ai cũng lộ ra nét vui mừng chăm chú nhìn Quản Phong Chỉ, Lãnh Ngưng Vũ ngồi trên ghế như trút được gánh nặng trong lòng cũng hân hoan nhìn Quản Phong Chỉ, muốn nghe Quản Phong Chỉ nói tiếp.

Ngô Lai nói: "Tiền bối, Tuyết Nhi có thể cứu được sao? Tiền bối mau nói đi.


Quản Phong Chỉ nói: "Không sai, tuy nhiên toàn thân kinh mạch của Tuyết Nhi đều đã bị đứt đoạn, nhưng kì thực có rất nhiều linh dược có thể phục hồi những kinh mạch đã bị đứt đoạn cho Tuyết Nhi.


Nghe Quản Phong Chỉ nói như vậy, Lãnh Ngưng Vũ nhất thời đại hỉ, nghe thấy Tuyết Nhi còn có thể cứu chữa, vội hỏi:
Tiền Bối, loại linh dược nào có thể phục hồi những kinh mạch đã bị đứt đoạn của Tuyết Nhi vậy?


Nhìn thấy ánh mắt quan hoài của Ngô Lai, Quản Phong Chỉ nói: "Tuyết liên ngàn năm, hà thủ ô vạn năm, nhân sâm đã thành hình, và các linh dược quí hiếm khác, dùng những linh dược đó bào chế ra dược hoàn, như vậy mới có khả năng khôi phục được kinh mạch cho Tuyết Nhi


Bạch Y ở cạnh bên tiếp lời:
Tiền bối, những linh dược đó vô cùng hiếm thấy, chúng ta phải đi đâu để tìm đây? Hơn nữa với tình trạng thương thế hiện nay thì không ai trong chúng ta có đủ khả năng để đi tìm linh dược về.


Nghe vậy, sắc mặt của Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ đang vui vẻ , tức thời ảm đạm trở lại.

Đúng thế, như lời Bạch Y vừa nói, những linh dược đó cực kỳ trân quý, rất khó tìm kiếm, mà có tìm thấy, thì e rằng thương thế của Tuyết Nhi cũng chẳng thể duy trì đến lúc đó được.

Tuyết liên ngàn năm chỉ sinh trưởng ở phía bắc ngọn Tuyết Sơn, cách Lâm Châu ngàn dặm đường, tóm lại Ngô Lai có dốc toàn lực thi triển Thiểm Thiên quyết, thì đi về cũng mất một ngày đường, huống chi thương thế của Tuyết Nhi căn bản không thể trụ được lâu, hơn nữa hà thủ ô vạn năm chỉ có thể tìm thấy ở vùng thâm sơn rất khó kiếm, họ thực sự không đủ khả năng để làm điều đó.

Quản Phong Chỉ nói:
Tuy là linh dược khó tìm, nhưng có phương pháp khác khả dĩ có thể khôi phục kinh mạch cho Tuyết Nhi.


Nghe nói như vậy, tinh thần Ngô Lai và chúng nhân trở nên phấn chấn, đồng thanh nói:
Phương pháp gì?


Quản Phong Chỉ nói:
Chỉ cần tìm người có nội lực vô cùng cao cường, truyền chân khí vào thân thể Tuyết Nhi, khôi phục lại kinh mạch đã đứt đoạn của Tuyết Nhi.


Nghe thấy thế, chúng nhân nhao nhao.

Ngô Lai nói: "Đi đâu để tìm ra người có nội lực phi thường đây?
Tuy nhiên y lại quên mất bản thân mình là một người có nội lực cao cường.

Quản Phong Chỉ nói: "Đi đâu để tìm ư? Chẳng phải là ngươi đó sao? Với công lực của ngươi thì việc phục hồi kinh mạch cho Tuyết Nhi là chuyện rất đơn giản.


Nghe được điều đó, chúng nhân đại hỉ, Lãnh Ngưng Vũ hấp tấp nói: "Vô lại, chàng mau liệu thương cho Tuyết Nhi đi, nếu không thì không kịp mất.


Ngô Lai nói:"Được rồi, được rồi, ta thi hành ngay đây, nàng canh phòng bên ngoài cho ta.
Nói rồi ôm Tuyết Nhi hưng phấn đi vào phòng của nàng.

Ở ngoài phòng của Tuyết Nhi, Lãnh Ngưng Vũ, Quản Phong Chỉ và đám bạch y nhân lo lắng chờ đợi, đặc biệt là Lãnh Ngưng Vũ, hết đứng lại ngồi, miệng liên tục lẩm bẩm, nội dung đương nhiên không ngoài chuyện Tuyết Nhi không xảy ra chuyện bất diệu gì.

Bên ngoài chúng nhân sốt ruột chờ đợi, khung cảnh trong phòng lại thập phần hương diễm.

Chỉ thấy toàn thân Tuyết Nhi gần như lõa thể, chỉ có một chiếc khố nhỏ che phần hạ thể và phần ngực lộ ra khỏi chiếc nội y sặc sỡ, song nhũ phong mãn trắng muốt hiển hiện ra ngoài một cách đầy khêu gợi. Cả thân thể hoàn mỹ hiện lên trước mắt Ngô Lai, nhưng hắn không có thời gian để vui thú phẩm hàm, vuốt ve ngọc thể mỹ lệ đó.

Trước mặt là một khung cảnh động lòng người, ngọc thể hoàn mĩ vô bì, mặc dù chủ nhân của ngọc thể diễm lệ đó đang hôn mê với khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn không hề làm giảm sút cái thần thái khiến chúng nhân ý loạn tình mê.

Ngô Lai mê mẩn nhìn, bàn tay vuốt ve ngọc thể, trong lòng không chút dục niệm, tâm trạng phảng phất nỗi bi thương, vì trong lòng hắn, ngọc thể động nhân trước mặt đã tự bao giờ thành nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, thế nhưng hiện tại chủ nhân của ngọc thể này đang bên bờ sinh tử.

Tức thời, Ngô Lai nhanh chóng ngồi xuống, chân bắt chữ ngũ đối diện với Tuyết Nhi, song chưởng vận khởi công lực toàn thân, phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ tím, ấn lên phía trên song nhũ phong mãn của Tuyết Nhi. Song thủ nhẹ nhàng tiếp xúc với song nhũ phong mãn đó, nếu là trước đây, song thủ Ngô Lai đã sớm huy vũ trên đôi nhũ phong này rồi.

Ngô Lai không ngừng truyền chân khí, hai thân thể bị bao bọc bởi ánh sáng màu đỏ tím. Những ánh sáng màu đỏ tím này đích thị là tâm pháp đặc trưng Tử Linh Thiên quyết của Ngô Lai.

Cùng lúc Ngô Lai không ngừng truyền chân khí vào, hai má nhợt nhạt của Tuyết Nhi từ từ chuyển sang sắc hồng, hơi thở dần dần đều đặn trở lại.

Cảm nhận được sự thay đổi của Tuyết Nhi, ánh sáng đỏ tím từ song chưởng của Ngô Lai đột nhiên gia tăng mạnh mẽ, nhiệt khí bốc lên từ đỉnh đầu của Tuyết Nhi, nhiệt khí ngày càng dày đặc, thoáng chốc che lấp cả hai người, như thể đang tiến vào tiên cảnh. Mồ hôi hai người xuất ra ngày càng nhiều.

Đột nhiên, miệng Tuyết Nhi thổ ra ngụm máu tươi, thân thể ngả vào lòng Ngô Lai.

Ngô Lai liền thu lại công lực, dịu dàng ôm lấy Tuyết Nhi, lúc này làn da và hơi thở của Tuyết Nhi đã trở lại bình thường, Ngô Lai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Tuyết Nhi đã vô sự, đặt nàng nằm xuống, khẽ kéo chăn đắp cho nàng, chăm chú quan sát dung nhan của Tuyết Nhi, Ngô Lai chợt suy nghĩ vẩn vơ, sau đó cất bước quay ra ngoài.

Thấy Ngô Lai đi ra, Lãnh Ngưng Vũ và chúng nhân vội bước tới, quan hoài nhìn Ngô Lai và dõi mắt nhìn vào chiếc giường của Tuyết Nhi ở trong phòng.

Lãnh Ngưng Vũ gấp gáp hỏi:
Vô lại, Tuyết Nhi sao rồi ?


Ngô Lai nhận thấy sắc mặt Lãnh Ngưng Vũ đã tiều tụy đi nhiều vì lo lắng, trong lòng đau xót mà rằng:
Vũ Nhi, đừng quá lo lắng ! Toàn bộ kinh mạch bị đứt đoạn của Tuyết Nhi đều đã được ta phục hồi lại rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.