Chương 130 Tuyết nhi trọng thương
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1424 chữ
- 2019-09-05 02:22:08
Sau khi Ngô Lai đánh chết Cuồng Trảm, thì người đã bay đến bên cạnh một nóc nhà.
Nhìn Tuyết Nhi ở trong lòng khuôn mặt trắng bệch làm Ngô Lai cực kỳ đau khổ, ôm chặt Tuyết nhi vào trong lòng hắn thì thầm lẩm bẩm: "Tuyết nhi nàng sẽ không sao, nàng yên tâm đại ca nhất định trị thương cho nàng khỏe lại.
Đồng thời hữu chưởng vẫn ở trên người Tuyết nhi không ngừng đưa chân khí vào. Đáng tiếc Tuyết nhi một chút phản ứng cũng không có bởi vì nàng đã hôn mê.
Ngô Lai nhẹ giọng nói:
Tuyết nhi chúng ta mau trở về khách điếm, đại ca lại chữa thương cho muội. "Nói xong, ôm Tuyết nhi bay đi như chớp hướng khách điếm, chỉ có điều Tuyết nhi đã hôn mê không nghe được lời Ngô Lai nói.
Ngô Lai và Cuồng Trảm Nộ Sát đánh nhau phát ra tiếng ồn ào kinh thiên, đã sớm làm kinh động người giang hồ trong Lâm Châu thành. Sau đó bọn họ lại nghe được tiếng nổ rất lớn làm họ ngẩn người, không biết đã phát sinh chuyện gì. Họ liền dùng tốc độ kinh người hướng tiếng nổ mà đi, không đến chớp mắt xung quanh tạp viện xuất hiện khá nhiều cao thủ giang hồ.
Khi bọn họ vừa tới, thấy thân pháp kinh người của Ngô Lai cùng với thi thể Cuồng Sát phân ra thành từng mảnh thật là một cảnh tượng hãi hùng. Bọn người giang hồ này trông thấy mà kinh hãi trong lòng không rét mà run. Không thể hiểu càng không tin vào mắt mình nữa, bởi vì bọn họ căn bản không tin có người khinh công thân pháp có thể nhanh đến cảnh giới như thế, nhanh như chớp chỉ sau vài lần lắc mình đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng.
Mấy người giang hồ này, mặc dù thấy được thân ảnh của Ngô Lai, nhưng không thể nhìn rõ diện mục của hắn, bởi vì bọn họ cách xa Ngô Lai tới mấy trăm trượng nhãn lực bọn họ căn bản là đạt không đến.
Khi những người này còn đang giật mình kinh hãi thì Ngô Lai đã lắc mình ly khai, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.
Sau khi Ngô Lai lắc mình ly khai, nhưng người giang hồ lại không ngừng đổ dồn về nơi này. Một số người đến sau thấy mọi người đang ngơ ngẩn nhìn lên trời đến phát ngốc.
Lúc này, những người đến sau liền hướng người bên cạnh hỏi han sự tình.
Huynh đài, nơi này vừa rồi có xảy ra chuyện gì không? Sao lại có tiếng nổ rất lớn như vậy?
Này vị đại ca, vừa rồi đã xãy ra chuyện gì?
Nhưng mà bọn họ nhận được đều là những lắc đầu của mọi người, bởi vì chính bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không tìm được đáp án, bọn người đến sau bắt đầu nhìn bốn phía dò xét.Nhìn thấy hiện tượng tường tạp viện bị phá hủy, bên trong lại có mấy cái hố lớn còn mái nhà thì biến mất, trong lòng lấy làm kỳ quái.
Ở ụ đất đỏ, trong đó một người đột nhiên nói:
Người đó là ai? Võ công như thế nào mà làm cho người ta sợ hãi như thế?
Nói đến đây vẻ mặt người này trở nên nghiêm trọng tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Nghe vậy, những người khác đều gật đầu.
Cái này không tính là khiến người ta sợ hãi nhất vì các ngươi còn chưa nhìn thấy cảnh khiến người ta sợ hãi vừa rồi.
Lúc này thanh âm một người bên cạnh vang lên.
Thấy mọi người tò mò đưa ánh mắt nhìn mình, người này như chìm vào ký ức nói:
vừa rồi có một người bị một người khác ở xa hơn mười trượng kích một chưởng, cả thân thể đều hóa thành huyết vũ tản ra trên không.
Người này là người tới tạp viện sớm nhất, vừa lúc thấy Ngô Lai đánh cho Nộ Sát nát bấy hóa thành một màn huyết vũ tản ra trên không.
Nghe thế, mọi người ở đây đều hít vào một hơi, có thể đánh cho thân thể con người nát bấy, loại công lực này thật làm cho mọi người sợ hãi.
Lúc này, người kể chuyện kia lại đột nhiên lắc đầu thở dài:
Có cao thủ lợi hại như vậy, chúng ta muốn đoạt được bảo vật đúng là nằm mơ. Ta không muốn vì bảo vật mà đánh mất tánh mạng
nói xong nhún người đi mất.
Nghe xong, một số người thấy qua cảnh tượng sợ hải đó cũng đều gật đầu ly khai.
Theo đó, đa số người theo nhau bỏ đi, chỉ còn một số người lưu lại. Bọn họ cũng từ miệng người kia nghe được có một cao thủ lợi hại xuất hiện, thấy mọi người đều đã ly khai nên cũng đi theo.
Nói về Ngô Lai ôm Tuyết Nhi trong lòng hướng khách điếm đi không ngừng, hơn nữa không ngừng truyền chân khí cho Tuyết Nhi. Ở giữa ban ngày Ngô Lai lại quyết tâm dùng tuyệt thế thân pháp nên không bao lâu đã về đến khách sạn.
Khi Ngô Lai về đến khách sạn thì chỉ có Quản Phong Chỉ và Bạch Y. Phong Vân cùng mấy người Vương Bân còn chưa có trở về.
Nhìn thấy Ngô Lai ôm Tuyết nhi khóe miệng còn vết máu đột nhiên trở về, mọi người cả kinh vội vàng đứng dậy đón Ngô Lai đang đi tới.
Quản Phong Chỉ vừa đi vừa nói:
Ngô thiếu hiệp, ngươi làm sao vậy? Tuyết Nhi bị thương như thế nào?
ông ta thấy Tuyết Nhi nằm ở trong lòng không nhúc nhích và khóe miệng còn lưu lại vết máu nên đoán Tuyết Nhi bị thương.
Bạch Y cũng nói:
Ngô huynh sao lại thế này?
Nói xong cùng Bạch Vân, Đồng Cương và mấy người khác vẻ mặt lo lắng nhìn Ngô Lai đang ôm Tuyết nhi trong lòng.
Vô lại, chàng đã trở về.
Ngô Lai còn chưa trả lời ,thanh âm Lãnh Ngưng Vũ đã truyền đến bên cạnh, chỉ thấy Lãnh Ngưng Vũ gót sen nhẹ nhàng bước đến.
Khi Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy Tuyết nhi hôn mê nằm ở trong lòng Ngô Lai, cùng với khóe miệng có vết máu, chấn động vội vàng hỏi:
Vô lại, Tuyết Nhi làm sao vậy?
Nói xong muốn tiếp nhận Tuyết Nhi ở trong lòng Ngô Lai, nhưng bị Ngô Lai cản lại.
Ngô Lai nói:
Vũ nhi, Tuyết Nhi bây giờ bị trọng thương, ta đang truyền chân khí cho Tuyết nhi, nàng không nên loạn động làm tăng thêm thương thế Tuyết nhi.
Nghe thế, Lãnh Ngưng Vũ rất kinh ngạc cả hai tay không biết để đâu, vội vàng nói:
Vô lại, Tuyết Nhi bị thương như thế nào? Tuyết nhi không sao chứ?
Nói xong khóe mắt nước mắt đã ứa ra.
Mấy người bên cạnh đều chấn động, nhất thời không biết làm thế nào.
Ngô Lai nói:
Vũ nhi, Tuyết Nhi bây giờ bị thương rất nặng, có bị làm sao ta cũng chưa rõ lắm.
Nhìn thấy Lãnh Ngưng Vũ rơi lệ, Ngô Lai liền vội nói:
Vũ nhi, nàng yên tâm, Tuyết Nhi nhất định không làm sao đâu, ta sẽ trị thương cho Tuyết Nhi khỏe lại.
Nghe thấy Ngô Lai nói cũng không rõ thương thế Tuyết nhi, Lãnh Ngưng Vũ lại khóc ròng nói:
Tuyết nhi, muội ngàn vạn lần đừng có làm sao, bằng không sư tỷ biết giải thích như thế nào với sư phụ đây?
Thấy Lãnh Ngưng Vũ than khóc, Ngô Lai bó tay hết cách không biết làm thế nào là tốt, muốn tìm vài lời an ủi nhưng không biết nói làm sao.
Lúc này Quản Phong Chỉ bên cạnh nói:
Ngô thiếu hiệp, trước hết hãy để ta xem một chút Tuyết nhi thương thế thế nào?
Nghe xong Ngô Lai gật đầu, không tiếp tục truyền chân khí vào người Tuyết Nhi, nhưng vẫn ôm chặt nàng.
Quản Phong Chỉ nhẹ nhàng đưa tay bắt mạch Tuyết nhi, hai mắt nhắm lại bắt đầu khám bệnh. Bên cạnh Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ và mấy người khác đều khẩn trương nhìn Quản Phong Chỉ.
Một lát sau, Quản Phong Chỉ sắc mặt đại biến, hai mắt đều mở ra.
Thấy vậy, mọi người cả kinh.Ngô Lai cùng Lãnh Ngưng Vũ gần như đồng thời hỏi:
Tuyết nhi thế nào rồi?