Chương 140: Thần châu chi tranh (1)


Trầm mặc trong giây lát, Quản Phong Chỉ nói:
Ngô thiếu hiệp, ngươi đã tính xong chưa?


Ngô Lai nhất thời ngẩn ra hỏi lại:
Tính cái gì cở?


Quản Phong Chỉ nói:
Ngô thiếu hiệp, ngươi đang nắm giữ Hổ phách thần châu, sẽ dẫn đến sự chú ý của nhiều khách giang hồ, vậy thì người đã có kế sách ứng phó với đám khách giang hồ đó chưa?


Ngô Lai ngoảnh đầu nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện xung quanh mình nhiều người giang hồ đứng lại, ngoài ra những người này còn nhìn hắn với ánh mắt như hữu ý như vô ý.

Ngô Lai nói:
Vì bọn họ ai cũng muốn Hổ Phách Thần Châu này, nếu như bọn họ có thể cướp được, ta sẽ đưa cho bọn họ. Dù sao thì Hổ phách thần châu này ta cũng không dùng được, bọn họ có thể tùy tiện đoạt lấy, chỉ cần tránh đừng gây phiền phức cho chúng ta là được.


Nghe thấy thế, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không thể ngờ rằng Ngô Lai xem bảo vật như đồ vật bình thường, không hề để ý gì tới. Tuy nhiên đối với những người còn lại, Quản Phong Chỉ, Bạch Y hai người thực sự cũng không dám nhận, vì họ hiểu rằng, nếu như lấy Hổ phách thần châu thì sẽ trở thành đối tượng công kích của những người giang hồ.

Mặc dù Hổ phách thần châu là bảo vật thế gian, có khả năng khắc chế cả vạn loại độc, nhưng mạng sống lại quan trọng hơn Hổ phách thần châu, hai người không nghĩ sẽ đem tính mạng đánh đổi với nó.

Ngô Lai nói:
Quản tiền bối, Bạch huynh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta lên đường đây.
Nói xong liền quay sang Quản Phong Chỉ, Bạch Y hai người chào từ biệt.


Ngô thiếu hiệp, bảo trọng.



Ngô huynh, đi đường cẩn thận.


Quản Phong Chỉ, Bạch Y hai người gần như nói cùng lúc.


Lão đại, chờ ta với.


Khi Ngô Lai vừa xoay người bước đi, thanh âm của Đồng Cương đột nhiên truyền đến từ bên trong khách sạn, tiếp đó thấy Đồng Cương vác đại thiết chùy trên vai hấp tấp chạy lại.

Nguyên là Ngô Lai và mọi người quên mất sự có mặt của Đồng Cương này, vừa mới quên mất thôi, lúc này nhìn thấy Đồng Cương vác đại thiết chuy trên vai, liền nhớ ra.

Ngô Lai liếc nhìn Đồng Cương, nói:
Đồng Cương, ngươi nên lưu lại đây với Quản tiền bối đi! Ngươi không giúp gì được bọn ta cả.


Đồng Cương thật thà nói:
Tốt hơn là thế nào? Vì ta đã nhận người làm lão đại rồi, nên ta phải luôn đi theo người, dù cho có nhiều nguy hiểm nhiều gian khổ ta cũng không sợ.


Thấy Đồng Cương thiết tha như thế, Ngô Lai lắc lắc đầu, trong lòng cười khổ. Bởi vì hắn minh bạch Đồng Cương là loại người nào, tuy đầu óc đơn giản, nhưng đã thừa nhận việc gì thì chắc chắn không thay đổi.

Ngô Lai nói:
Tốt thôi! Chúng ta đi!


Nghe thấy thế, Đồng Cương vui mừng, chủ động tới gặp Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi hai người lấy túi y phục, rồi cả ba người cùng đi theo Ngô Lai.

Nhìn thân ảnh của nhóm Ngô Lai xa dần, Quản Phong Chỉ đột nhiên nói:
Bằng vào võ công của Ngô thiếu hiệp, nếu không làm nên sự nghiệp lớn trên giang hồ, thì thật là đáng tiếc.
Nói xong thở dài, bước vào khách sạn.

Bạch Y, Bạch Vân, Quản Minh ba người cùng đi theo Quản Phong Chỉ vào khách sạn.

Lại nói Ngoan Lạt Song Quái sau khi ly khai, khi cách chỗ Ngô Lai và mọi người đứng không quá xa thì dừng lại, lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của bọn Ngô Lai. Bởi vì bọn chúng đã bám theo Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi ba người mang theo bao y phục có vẻ chuẩn bị lên đường, vì thế nghĩ rằng sẽ ra tay cướp đoạt giữa đường.

Nhưng nhị quái bỏ đi là đúng như Ngô Lai đã từng nói, là do bọn chúng sợ hãi Song Tiên.

Chỉ nghe Nguyên Mãnh nói:
Bách Lý huynh, làm thế nào mà Song Tiên lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa giống như là đang bảo vệ cho Quản Phong Chỉ?


Bách Lý Phong nói:
Không sai, ta lúc trước có cảm giác khí tức của hai lão gia hỏa này định chặn chúng ta lại, bọn ta nếu có một động tác nhỏ, sợ rằng sẽ bị bọn họ bất ngờ công kích.

Nguyên Mãnh nói:
Kỳ quái, sao hai lão gia hỏa đó lại giúp bọn chúng nhỉ?


Bạch Lý Phong trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại nói:
Thôi là đừng quản tới chuyện hai lão gia hỏa đó nữa, ta nghĩ tên thiếu niên kia chuẩn bị lên đường đó, vì Hổ Phách Thần Châu trên người hắn, bọn ta nhất định đoạt lấy ở dọc đường.


Nguyên Mãnh nói:
Không sai, chúng ta sẽ theo hắn từ đây, dọc đường sẽ ra tay hành động.


Trầm mặc một thoáng, Nguyên Mãnh lại nói:
Hổ Phách Thần Châu đó thật sự là một tuyệt thế bảo vật, là khắc tinh của vạn độc, tự nhiên lại xuất hiện, có thể cảm nhận bên trong Hổ phách thần châu chứa một nguồn năng lượng cường đại.


Nghe vậy, Bách Lý Phong gật gật đầu, không nói gì thêm.

Nguyên là lúc Ngô Lai đưa ra Hổ phách thần châu, Bách Lý Phong, Nguyên Mãnh hai người cùng cảm nhận Hổ phách thần châu bên trong hàm chứa nguồn năng lượng cực lớn, nên ngay lập đó đã nghĩ kế cướp đoạt, nhưng đột nhiên cảm thấy bản thân bị Song Tiên bao vây, nên đã vội vã li khai.

Đối với năng lượng kì dị bên trong Hổ phách thần châu, Ngô Lai cũng có cảm ứng, nhưng thật sự không xác định được nguồn năng lượng này của Hổ Phách Thần Châu.

Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương bốn người rời khỏi chưa xa, nhiều người chăm chú nhìn Ngô Lai rồi vội vã đuổi theo sau.

Sau một lúc đi bộ, phía sau Ngô Lai có rất nhiều người đi theo.

Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương cũng phát hiện ra nhiều người đang đi theo bọn họ, ba người bất giác quay đầu nhìn lại.

Khi ba người chuyển thân, mọi người đều xoay chuyển che giấu bản thân, giả trang để thu lợi, chuyển thân để có thể trao đổi với đồng bọn, mắt thì vẫn chăm chú nhìn bọn Ngô Lai bốn người.

Đối với những người đang đi theo này, Ngô Lai đã sớm phát hiện, chỉ là không thèm quan tâm tới, vì hắn biết rằng đây chỉ là chuyện nhỏ.

Lãnh Ngưng Vũ thấy vẻ mặt Ngô Lai rất bình tĩnh, biết là Ngô Lai đã phát hiện có người theo dõi, liền yên lặng đi bên cạnh Ngô Lai cũng không nói lời nào.

Tuyết Nhi thì không như vậy, mỗi lần quay đầu nhìn, thấy những người kia cứ như lũ quỷ đói đi theo bọn họ, thì trong lòng cảm thấy rất tò mò, rồi nhịn được cất giọng nói:
Vô lại đại ca, tại sao những lão quỷ này cứ đi theo chúng ta vậy?


Nghe thấy thế, Ngô Lai nhẹ nhàng nắm lấy tay Tuyết Nhi, nói:
Tuyết Nhi, chúng ta không cần chú ý đến những người này làm gì.
Trong khi nói chân vẫn bước không ngừng.


Lão đại, những tên gia hỏa này thật đáng ghét, không cần phải nhường nhịn làm gì để ta tống cổ bọn chúng đi, tránh để bọn chúng như lũ ruồi bám theo chúng ta.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.