Chương 141: Thần châu chi tranh (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1351 chữ
- 2019-09-05 02:22:10
Lão đại, mấy tên gia hỏa này thật đáng ghét, không bằng để ta đuổi bọn chúng đi, để bọn chúng khỏi phải như ruồi nhặng cứ bám theo sau chúng ta.
Đồng Cương ở bên cạnh đột nhiên nói, tay còn khua khua đại thiết chùy.
Nghe thấy vậy Ngô Lai trừng mắt nhìn Đồng Cương, làm hắn hoảng sợ vội vàng im miệng, lập tức ngừng vung vẩy đại thiết chùy trong tay.
Đột nhiên Ngô Lai xoay người đi sang con đường bên cạnh, ba người Lãnh Ngưng Vũ vội vã theo sau.
Con đường này khá hẻo lánh, rộng hai ba trượng, không quá dài, lúc này đến một bóng người cũng không có, hoàn toàn vắng vẻ.
Khi cả bọn Ngô Lai vừa mới nhanh chóng bước đến đầu đường, Ngô Lai bất ngờ dừng bước. Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi hai người ở phía sau không ngờ Ngô Lại đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa là đâm vào hắn
Tuyết Nhi bất mãn nói:
Đại ca, huynh sao đột nhiên dừng lại, hại người ta suýt nữa là đụng phải.
Ngô Lai không trả lời, trong mắt hắn lúc này chợt xuất hiện vẻ lăng lệ, nhìn chăm chú vào chỗ rẽ ở phía trước.
Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ vội ngăn không cho Tuyết Nhi hỏi nữa, rồi cũng tự mình nhìn chăm chăm về phía trước.
Đồng Cương với Tuyết Nhi mặc dù không biết đã xảy ra việc gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Lai và Lãnh Sương Vũ, không dám nói nhiều, cũng gấp rút dán mắt nhìn về phía trước.
Ngô Lai đột nhiên nói:
Bọn chúng đến rồi.
Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, Đông Cương ba người liền ngây ra.
Tuyết Nhi cảm thấy kì quái hỏi:
Ai đến cơ?
Ngô Lai nói:
Bọn định cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu đã đến.
Lãnh Ngưng Vũ nói:
Vô Lại, huynh định làm thế nào?
Ngô Lai nói:
Bọn chúng đã muốn vậy thì ta sẽ đưa cho chúng, để chúng cướp đoạt lẫn nhau, cũng đỡ cho chúng ta khỏi phải bị phiền phức.
Hắn nói với vẻ mặt hời hợt, không chút quan tâm đến Hổ Phách Thần Châu, một tuyệt thế bảo vật.
Nghe Ngô Lai nói như vậy, Lãnh Ngưng Vũ cũng không hỏi nhiều nữa, mặc dù bảo vật quan trọng nhưng tính mạng so với bảo vật còn quan trọng hơn nhiều.
Ngay lúc này, ở khúc ngoặt cách chỗ bọn họ không xa đột nhiên xuất hiện vài chục người, tốc độ của bọn chúng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy dẫn đầu đám người này bốn lão già niên kỷ ước chừng năm sáu chục tuổi, vẻ mặt âm trầm, trên người đều có một loại khí tức quỷ dị, Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy liền biến sắc.
Lãnh Ngưng Vũ nhỏ giọng nói:
Vô Lại, mấy tên này chính là đại hộ pháp của Quỷ Cốc Tà Điện, võ công cực kỳ lợi hại, e rằng chúng ta có đưa Hổ Phách Thần Châu cho chúng, chúng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đâu.
Nói xong, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Ngô Lai gật đầu, nắm lấy ngọc thủ Lãnh Ngưng Vũ, nói:
Vũ nhi, nàng yên tâm, có ta ở đây, nhất định không để nàng và Tuyết Nhi phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Tính cách những kẻ này, Ngô Lai quá rõ, cho dù chúng chiếm được Hổ Phách Thần Châu, chúng cũng sẽ không dễ dàng buông tha mấy người bọn họ, nói không chừng còn có thể sát nhân diệt khẩu, mà trong đó có mấy người Ngô Lai đã thấy qua ở mật lâm phía ngoài thành.
Mấy chục người này đến trước mặt bọn Ngô Lai, lạnh lùng đưa mắt quét nhìn bốn người bọn họ.
Khi bọn chúng liếc nhìn đám Ngô Lai bốn người đồng thời, bốn người cũng chằm chằm nhìn lại bọn chúng.
Chỉ cần các ngươi giao ra Hổ Phách Thần Châu, bọn ta sẽ cho các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách bọn ta lòng dạ độc ác (tâm ngoan thủ lạt).
Người lên tiếng có vẻ như là kẻ dẫn đầu trong đám người này, chỉ thấy ánh mắt người này xuất hiện hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Ngô Lai.
Hắn là Quỷ Diệt đứng đầu bát đại hộ pháp của Quỷ Cốc.
Truyền âm của Lãnh Ngưng Vũ vang bên tai Ngô Lai.
Quỷ Diệt chính là kẻ đứng đầu trong Quỷ Cốc bát đại hộ pháp, một thân võ công luôn đi theo Cốc chủ Quỷ Vương, thậm chí đến cả danh tính đã sớm bị người trong giang hồ quên lãng, người giang hồ chỉ biết gọi hắn là Quỷ Diệt.
Quỷ Diệt chính là nhân vật mà rất nhiều người giang hồ nghe thấy phải biến sắc, không chỉ bởi vì võ công cao cường, còn vì lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Điều khiến cho người giang hồ biến sắc cũng chính bởi vì, Quỷ Diệt ở trong giang hồ có thể nói là cừu nhân rất nhiều, nhưng vì hắn có thế lực cường mạnh của Quỷ Cốc nâng đỡ, tịnh không bao nhiêu người thật sự dám tìm hắn báo thù, cho dù có cũng sẽ bị giết một cách tàn nhẫn.
Những kẻ ở bên cạnh Quỷ Diệt tuy không có tiếng tăm lớn như hắn, nhưng cũng đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại trên giang hồ, bọn chúng gồm có Quỷ Đao, Tà Nhãn, Tà Nhân.
Quỷ Đao là một trong bát đại hộ pháp của Quỷ cốc, đao pháp của hắn quỷ dị phi thường, làm kẻ khác không tài nào đoán được, giết người mà người bị giết lại không biết vì sao bị trúng đao, vì thế người giang hồ mới gọi hắn là Quỷ Đao.
Tà Nhãn và Tà Nhân hai người đều là nhân vật cực kì lợi hại trong Tà điện, trong giang hồ càng khiến cho người ta kiêng dè, sợ hãi.
Võ công của hai người Tà Nhãn và Tà Nhân đều xuất xứ từ một môn phái tà dị, công pháp càng khiến cho người ta như chưa hề nghe qua. Chỗ lợi hại nhất của Tà Nhãn là mắt hắn, khi cùng người khác đối đầu, mắt hắn có thể phát ra một loại quang mang tà dị, làm mê hoặc đối phương, tạo ra những ảo giác, sau đó bồi cho đối phương một kích trí mạng. Cũng không biết đã có bao nhiêu cao thủ trong giang hồ đã chết dưới loại võ công tà dị này của hắn.
Còn nói đến Tà Nhân lại càng đáng sợ, bởi vì không có ai biết rõ thân phận, tính danh, niên kỷ với lại là nam hay nữ, nhưng điều đó đều là bí ẩn trong giang hồ. Tà Nhân lúc này đang đứng trước mặt bọn bất quá cũng là tướng mạo đã dịch dung của hắn.
Ngô Lai nghe vậy, chỉ lãnh đạm đưa mắt nhìn bọn chúng, không nói lời nào, bởi vì hắn nghe thấy có tiếng xé gió, biết là đang có nhiều cao thủ đuổi đến nơi này.
Nhìn thấy Ngô Lai không có chút biểu hiện gì, bọn người Quỷ cốc Tà điện đều nổi giận.
Tà Nhãn bước tới trước một bước, nói:
Tiểu tử, người hãy ngoan ngoãn giao ra Hổ Phách Thần Châu, nếu không bọn ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.
Nói xong, trong mắt hắn đột nhiên loé lên quang mang tà dị, nhìn vào mắt Ngô Lai.
Thấy Ngô Lai nhìn vào mắt Tà Nhãn, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng nói:
Ngô Lai, không được nhìn vào mắt hắn, mắt hắn tà dị phi thường.
Vừa nói vừa kéo tay Ngô Lai, không cho hắn nhìn vào mắt Tà Nhãn.
Đối với lời nói của Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai giống như không nghe thấy, chỉ ngây ngốc nhìn vào mắt Tà Nhãn.
Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ vô cùng hoảng sợ.