Chương 148: Thụ Đáo Yếu Hiệp


Đồng thời Lãnh Ngưng Vũ cũng bị một lão già khác tấn công, bảo kiếm trong tay nàng đã ra khỏi vỏ đón chiêu lão giả. Còn Đồng Cương đứng khá gần Lãnh Ngưng Vũ, dù đầu óc hắn đơn giản nhưng tốc độ thật kinh người, khi bảo kiếm Lãnh Ngưng Vũ nghênh tiếp lão giả kia thì đại chùy của hắn mang theo kình khí cường đại cũng đã hướng tới người lão già chào hỏi.

Mặc dù công lực của lão già cao cường, nhưng cùng lúc đối diện với kiếm của Lãnh Ngưng Vũ và đại chùy của Đồng Cương, lão không né tránh cũng không được. Đặc biệt thiết chùy to lớn của Đồng Cương phát ra kình khí, uy lực ghê người, lão cũng không dám đỡ lấy.

Lão già né tránh, mà Lãnh Ngưng Vũ và đại chùy của Đồng Cương lại đuổi sát không chịu bỏ. Ba người cứ như vậy giao đấu hơn chục chiêu, nhưng lại không hề chạm được một chút đến đối phương.


Dừng tay!


Khi mấy người đang giao thủ với nhau, một tiếng quát yêu kiều vang lên, chính là âm thanh của nữ tử ban nãy.

Nghe vậy, mấy người đang động thủ bất giác đều ngừng tay.

khi ánh mắt Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ di chuyển đến bên cạnh nữ tử đó thì sắc mặt cả hai đại biến. Chỉ thấy nữ tử đó không biết lúc nào đã nắm lấy Tuyết Nhi đã bị diểm huyệt, đồng thời một tay đặt trên thiên linh huyệt của Tuyết nhi, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng kêu lên:
Mau thả Tuyết nhi ra!
Nói xong nét mặt hiện vẻ lo lắng.

Ngô Lai chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ tử đó, trong mắt xuất hiện vẻ tức giận, trong lòng không ngờ nữ tử kia lại có thể đột nhiên xuất thủ với Tuyết nhi.

Nguyên lai khi nữ tử kia tấn công Ngô Lai, lại đánh vào khoảng không, liền phát hiện Tuyết nhi đang ngẩn ngơ bên cạnh. Thừa dịp Tuyết nhi không kịp phản ứng, nữ tử đó đã điểm huyệt đạo của nàng.


Thế nào? Chỉ cần các ngươi giao ra Hổ Phách Thần Châu,ta liền thả nàng ta ra. bằng không đừng trách ta không khách khí đối với nàng ta.
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng và vẻ giận dữ trong mắt Lãnh Ngưng Vũ, nữ tử đó đắc ý nói.

Ngô Lai lạnh lùng nói:
Hổ Phách Thần Châu tịnh không có trên người chúng ta.



Không được loạn động, bằng không ta không khách khí với nàng ta đâi.


Ngay khi Ngô Lai chuẩn bị dùng cách sấm nổ không kịp bưng tai, tấn công bất ngiowf để cứu Tuyết nhi từ trong tay nữ tử kia thì bị nàng ta phát hiện ra hành động khác thường của hắn, liền lên tiếng ngăn cản. Với Thiểm Thiên Quyết của Ngô Lai, khi nữ tử kia không chút phòng bị, đương nhiên có thể dễ dàng cứu Tuyết nhi về. Nhưng chẳng ngờ ý đồ của hắn lại bị nàng ta phát hiện.

Nghe vậy, Ngô Lai đành phải nghe theo, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn, lạnh lùng nói:
Ngươi tốt nhất nên thả Tuyết nhi ra. Nếu Tuyết nhi mất một cọng tóc, tất cả các ngươi đều phải chết.
Từ
Chết
vừa phát ra khỏi miệng, nhãn thần Ngô Lai như một thanh kiếm sắc bén quét đến bốn người.

Bị ánh mắt sắc như kiếm của Ngô Lai lướt qua, bốn người đều kinh sợ, không rét mà run. Hai huynh đệ song sinh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, còn trong lòng nghĩ thầm:
Thiếu niên nay nội lực quả thật thâm hậu
Nữ tử đang đứng ở xa kia, trước giờ không có động tĩnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước công lực của Ngô Lai. Nữ tử đang chế ngự Tuyết nhi càng kinh hãi hơn, chỉ thấy mặt mình như bị một thanh kiếm sắc đâm phải, sự kinh ngạc trong lòng càng không cần phải nói.

Nữ tử đó sau khi trấn tĩnh tâm thần liền nói:
bây giờ chỉ cần các ngươi giao ra Hổ Phách Thần Châu, ta liền thả nàng ta ra. Còn như ngươi muốn chúng ta chết thì còn phải xem lại bản sự của ngươi.
Nàng ta tịnh không tin Hổ Phách Thần Châu không có trên người bọn họ.

Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nói:
Hổ Phách Thần Châu không hề có trên ng chúng ta.


Nữ tử kia nói:
Ngươi đã không bằng lòng giao ra Hổ Phách Thần Châu,vậy đừng trách ta không khách khí.
Nói xong, dường như muốn vỗ xuống thiên linh huyệt của Tuyết nhi.

Biết rõ nữ tử kia chỉ là hù dọa mọi người nhưng Lãnh Ngưng Vũ vẫn bất giác tái mặt.

Chậm đã!
Ngô Lai đột nhiên nói.

Nữ tử kia liền ngừng tay đang vỗ xuống thiên linh huyệt của Tuyết nhi, nói:
Có phải là ngươi bằng lòng giao Hổ Phách Thần Châu ra rồi không?
Ngừng lại một chút lại nói tiếp:
Hổ Phách Thần Châu mặc dù là tuyệt thế bảo vật, nhưng vì nó mà đánh mất sinh mạng của tuyệt thế mỹ nhân như vậy thì không đáng.


Ngô Lai nói:
Hổ Phách Thần Châu, ta tịnh không có.
Nhìn thấy vẻ mặt nữ tử kia đầy nộ khí, Ngô Lai vội vàng nói tiếp:
Mặc dù ta không hề có Hổ Phách Thần Châu, nhưng ta biết Hổ Phách Thần Châu ở đâu?


Nữ tử kia hơi bớt giận, hỏi:
Thế ở đâu?


Ngô Lai đáp:
Ở trong tay Ngoan Lạt Song Quái, với võ công của các ngươi muốn chiếm được không hề khó.


Nữ tử kia nghi hoặc hỏi:
Có thật là ở trong tay Ngoan Lạt Song Quái?
Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Ngô Lai.

Ngô Lai nói:
Không sai, ta đã nói cho ngươi tin tức của Hổ Phách Thần Châu, ngươi cũng nên thả Tuyết nhi ra.



Không được!
Nữ tử kia nói:
Ta lại không biết ngươi nói trước giờ là thật hay giả. Nếu ta thả nàng ra, Hổ Phách Thần Châu lại ở trên người các ngươi, các ngươi không giao nó ra, chúng ta há không phải là uổng phí tâm cơ sao?


Nghe nàng ta nói thế, Ngô Lai đại nộ nói:
Ngươi…ngươi…
Chỉ nói được một từ, rồi không biết nói gì nữa.


Bình nhi! thả vị cô nương tên Tuyết nhi đó ra đi. Xem ra Hổ Phách Thần Châu thật sự không có trên người bọn họ đâu.
Vào lúc này, nữ tử ở phía xa trước giờ vẫn đứng yên không lên tiếng đột nhiên phát thoại. Thanh âm phảng phất như cơn gió mát lướt nhẹ qua mặt, lại giống như thanh âm của thiên nhiên, quả thật êm tai đến mê người, khiến cho Ngô Lai không khỏi dán mắt nhìn kỹ.

Nghe thế, nữ tử gọi là Bình nhi đó ngoan ngoãn giải khai huyệt đạo cho Tuyết nhi, ném về hướng Ngô Lai. Ngô Lai phi người lên đón lấy Tuyết nhi, tự giác kiểm tra một hồi, xác định nữ tử kia không làm gì đối với Tuyết nhi mới yên lòng. Hắn nói:
Ngươi sau này ngàn vạn lần đừng cho ta gặp lại, nếu lần sau để ta gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ bắt lấy ngươi, lột sạch y phục của ngươi trước mặt chúng nhân, sau đó sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.