Chương 149: Trở lại Trương Phủ


Khi nữ tử đó chuyển thân rời khỏi, Ngô Lai lạnh lùng càng nói to khiến cho ai tại đây cũng có thể nghe thấy.

Ngô Lai bình sanh ghét nhất là bị người khác đe doạ. Mà nữ tử đó lại lấy Tuyết Nhi đe doạ hắn, khiến cho Ngô Lai tức giận phi thường. Khiến hắn xả ra một tràng những lời lẽ như vừa rồi.

Nghe vậy, nữ tử đột nhiên dừng lại quay người mắt lộ hàn quang, toàn thân phát ra khí tức cuồng bạo, hiển nhiên trong thâm tâm cực kì tức giận.

Sau nử khắc, nữ tử đó hét lên đến lạc cả giọng:
- Ngươi vừa nói cái gì? Có gan thì nhắc lại những gì ngươi vừa nói?

Ngô Lại lạnh lùng nhìn nữ tử đó đồng thời trong mắt ánh hàn quang, rồi chậm rãi nhắc lại.

Nữ tử đó quả thật không nghĩ Ngô Lai có thể nhắc lại, nhất thời giận dữ. Liền phi thân tới xuất chiêu công kích như muốn một chiêu giết chết Ngô Lai.

- Bình Nhi, chúng ta đi.
Một nữ tử mặc áo trắng mang mạn che mặt đột nhiên xuất hiện ngăn cản nữ tử đó.

Bình nhi không phục:
- Tiểu thư... hắn...

- Bình Nhi, không cần nói, chúng ta đi.
Nữ tử cắt ngang lời của Bình nhi.

Bình nhi không dám không nghe lời nữ tử áo trắng, uỷ khuất:
- Vâng tiểu thư.
Nói xong nàng hung ác nhìn Ngô Lai chỉ hận không giết được hắn, rồi mới chuyển thân đi theo nữ tử áo trắng che mặt.

Đối với nhãn thần hung ác đó, Ngô Lai lại tịnh không để ý gì, một chút cũng không. Hắn chỉ đáp trả Bình nhi bằng cái nhìn thoáng qua.

Mắt thấy bốn thần bí nhân đã rời khỏi, Lãnh Ngưng Vũ lúc nầy mới bình tỉnh trở lại, hướng tới Tuyết nhi đang dựa vào ngực Ngô Lai hỏi:
- Tuyết nhi, muội không có chuyện gì chứ?

Tuyết Nhi đang dựa trên ngực Ngô Lai nhẹ nhàng lắc đầu:
- Sư Tỷ, muội không có việc gì.

Nghe vậy trong lòng Lãnh Ngưng Vũ mới cảm thấy yên tâm.

Ngô Lai khẻ thả Tuyết Nhi trên ngực ra thắc mắc:
- Vũ nhi, muội có biết bốn người kia là ai không?

Lãnh Ngưng Vũ lắc đầu trả lời:
- Muội không biết, quan sát họ vừa rồi thể hiện võ công cùng với thân pháp, khẳng định là giang hồ cao thủ có tiếng. Có điều nhất thời nuội không thể nghĩ ra.

Đến Lãnh Ngưng Vũ cũng không biết, Ngô Lai cũng không vì vấn đề này làm lãng phí thời gian nói:
- Đến muội cũng không biết, chúng ta đi thôi.

Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, cùng với hai người Tuyết nhi, Đồng Cương đi theo phía sau Ngô Lai.

Một lát, bọn Ngô Lai bốn người đã cách không xa cửa Trương phủ. Bốn người nhanh chóng đến gần cửa lớn của Trương phủ.

Ngô Lai nhẹ nhàng gõ cửa. Được một lát, cánh cửa từ từ mở ra, một lão gia nhân xuất hiện nhìn vào bốn người trước mặt. Vừa nhìn thấy Ngô Lai thì mừng rỡ kêu lên:
- Cô gia người đã trở lại.

Ngô Lai gật đầu. Tại vì thời gian hắn ở tại Trương phủ không lâu, nên đối với tất cả người làm hắn đều không nhớ được tên tuổi. Thế nhưng tất cả hạ nhân trong Trương phủ đều biết Ngô Lai đã là một nửa chủ nhân của Trương phủ.

Lão già sốt sắng:
- Cô gia, tiểu thư hiện đang ở hậu viện.

Nghe vậy, Ngô Lai đáp lại:
- Ta biết, đã làm phiền ngươi rồi.
Nói xong hắn cùng ba người đi thẳng đến hậu viện.

Lãnh Ngưng Vũ ngưng thần nhìn Ngô Lai đi bên cạnh, trong lòng không khỏi lo lắng. Nàng không biết Trương Ngọc Oánh có chấp nhận nàng với Tuyết nhi hay không, nhưng nếu không tiếp nhận nàng với Tuyết nhi thì sẽ ra sao?

- Vũ nhi, nàng sao vậy.

Khi Lãnh Ngưng Vũ trong lòng đang vô cùng khẩn trương, âm thanh của Ngô Lai đột nhiên vang bên tai.

Nguyên Ngô Lai nghĩ sắp được gặp lại Trương Ngọc Oánh, Nguyệt nhi, Xuân nhi tam nữ nên trong lòng thập phần cao hứng. Đột nhiên phát hiện thần sắc Lãnh Ngưng Vũ có phần không ổn, vì vậy lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ khẻ lắc đầu rồi gượng cười:
- Vô Lại, ta không sao đâu.

Ngô Lai nhìn bộ dạng cười miễn cưỡng của Lãnh Ngưng Vũ, liền không tin, vội hỏi:
- Vũ nhi, muội nhất định có chuyện gì đang dấu ta. Hãy cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì?
Nói đến đây hắn đình bộ xoay người đặt hai tay lên vai Lãnh Ngưng Vũ, hai mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nàng.

Nhìn thấy vẽ lo lắng của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ đành nói:
- Vô Lại, là thiếp lo lắng Oánh tỷ tỷ không biết có chấp nhận thiếp và Tuyết nhi hay không?

Ở bên cạnh Ngô Lai một khoảng thời gian không ngắn, Lãnh Ngưng Vũ đã đại khái nắm được cá tính của Ngô Lai, hiểu được nếu mình không nói điều lo lắng trong lòng ra thì hắn nhất định không đi mà sẽ truy cứu đến cùng.

Nghe vậy, Ngô Lai buông vai Lãnh Ngưng Vũ ra, nắm lấy song thủ nhỏ nhắn của nàng nói:
- Vũ Nhi, nàng cứ yên tâm. Nàng và Tuyết nhi xinh đẹp mỹ lệ, Oánh thư nhất định sẽ vui vẽ tiếp nhận nàng và Tuyết nhi.

Lãnh Ngưng Vũ thần tình vẫn còn chút lo lắng:
- Vô Lại, nếu quả thật Oánh tỷ không tiếp nhận thiếp và Tuyết nhi thì như thế nào?

Ngô Lai trả lời:
- Vũ nhi, nàng cứ yên tâm. Oánh thư sẽ nhất định tiếp nhận muội và Tuyết nhi. Oánh thư tuyệt đối không phải người như vậy... Cho dù có chuyện đấy xãy ra, thì vẫn còn có ta. Ta nhất định sẽ đem muội và Tuyết nhi rời khỏi đây.

Lãnh Ngưng Vũ vội nói:
- Như vậy sao được, nếu chàng mang thiếp và Tuyết nhi đi thì Oánh thư cùng các nàng ấy sẽ như thế nào?

Nhìn vẽ mặt khẩn trương lo lắng của Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai không kìm được bước tới hôn lên mặt Lãnh Ngưng Vũ rồi ha hả cười:
- Vũ nhi, từ khi nào nàng quá quan tâm đến người khácvậy. Nhưng mà nàng cứ yên tâm, Oánh thư nhất định sẽ tiếp nhận muội và Tuyết nhi.

Nghe Ngô Lai nói vậy trong lòng Lãnh Ngưng Vũ mới thật sự yên tâm, hai má không khỏi đỏ hồng lên. Đột nhiên Lãnh Ngưng Vũ như nhớ ra điều gì đó, quay phắt lại hằn học nhìn vào Ngô Lai:
- Chàng có phải muốn nói thiếp là kẻ không quan tâm đến người khác khác?

Ngô Lai vội vàng phân trần:
- Có sao? phu quân đâu thể nào nghĩ Vũ nhi như thế. sao có thể nói nàng là không quan tâm đến người khác được?

Lãnh Ngưng Vũ hỏi lại:
- Thật không?
Rồi dùng ánh mắt hoài nghi nhì Ngô Lai.

Ngô Lai vội vàng khẳng định:
- Đương nhiên.

Hắn nào dám đắc tội với Lãnh Ngưng Vũ, bởi hắng hiểu rõ, đắc tội với mỹ nữ, thì chính mình cũng cảm thấy không khá hơn là bao.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.