Chương 150: Chân tình biểu lộ


- Cô gia, người đã về rồi? Truyện "Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đột nhiên, một âm thanh vui mừng xen lẫn kinh ngạc truyền tới, cắt ngang tâm trạng hoài nghi của Lãnh Ngưng Vũ, đồng thời cũng cắt ngang ánh mắt kì quái của Tuyết nhi cùng Đồng Cương đang nhìn Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ đấu khẩu. Cả bốn người không tự chủ được nhìn về phía tiếng nói.

Chỉ thấy một dáng dóc nhỏ nhắn yêu kiều, thân hình với những đường cong lồi lõm đầy đặn xuất hiện cách chúng nhân mấy thước, hai mắt long lanh ngập tràn vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhưng sắc mặt quyến rũ vẫn không dấu được nét tiều tuỵ.

- Xuân nhi, có phải lại nhớ đến ta?
Nhìn thấy Xuân nhi, Ngô Lai không khỏi trêu đùa Xuân nhi.

Khuôn mặt Xuân nhi phớt hồng, gật đầu thưa:
- Xuân nhi nhớ cô gia, nhưng mà tiểu thư và Nguyệt nhi càng muốn gặp cô gia hơn.

Lãnh Ngưng Vũ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Xuân nhi, không nghĩ rằng Xuân nhi có thể can đảm như thế. Nếu là nàng, tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy trước mặt người khác.

Ngô Lai đến trước mặt, ôm Xuân nhi vào lòng rồi hôn lên mặt của nàng, hạ giọng nói:
- Xuân nhi, nếu thương nhớ tới cô gia, đêm nay cô gia sẽ chiều chuộng nàng thật tốt.
Thanh âm rất khẻ, có lẽ chỉ mình Xuân nhi mới nghe được.

Nghe vậy, trong mắt Xuân nhi ánh lên vẻ khiến người mê say, rung động lòng người, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngô Lai buông Xuân nhi ra bảo:
- Xuân nhi, chúng ta đi gặp Oánh tỷ và Nguyệt nhi đi.

Xuân nhi đáp:
- Cô gia ta đưa mọi người đi gặp tiểu thư.
Nói xong dùng ánh mắt kì quái nhìn thoáng qua Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết nhi bên cạnh, kinh ngạc vì vẻ mỹ lệ của nhị nữ.

Xuân nhi không phải là người hay thắc mắc, đối với thân phận của nhị nữ, Ngô lai không nói thì nàng cũng chẳng màng hỏi tới. Mặc dù vậy nàng cũng đoán ra rằng hai nữ nhân này cùng với Ngô Lai có quan hệ không bình thường. Nếu đó là Nguyệt nhi sẽ không giống vậy, sớm đã phải ăn giấm chua rồi.

Bị Xuân nhi nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, Lãnh Ngưng Vũ từ trong nhãn thần đó biết rằng Xuân nhi đã đoán ra được quan hệ của mình và Ngô Lai. Nàng không khỏi đỏ mặt, vội vàng kéo Tuyết nhi đi theo sau Ngô Lai.

Mấy người đi dọc hành lang, chẳng mấy chốc đã tiến vào trong hoa viên ở hậu viện.

Hoa viên này không phải thật lớn, nhưng không chỉ các loại hoa lá cỏ cây đều có mà còn có cả nhà thuỷ tạ. Không gian được bố trí tương đương hài hoà, khiến cho người ta có một loại cảm giác không nói nên lời.

Lúc này, trong tiểu đình bên cạnh hồ nước,có hai người đang ngồi, từ thân thể lồi lõm, có ra có vào đầy đặn, cùng với mái tóc buông dài đến bờ vai, có thể nhìn ra được đó là hai nữ nhân. Hơn nữa còn là hai nũ nhân phi thường mỹ lệ.

- Tiểu thư, người nói cô gia vì sao đã đi bao ngày như vậy mà chưa thấy trở về?
Đột nhiên khi đó một nữ tử nói với thiếu nữ bên cạnh.

- Ta cũng không biết, thiết nghĩ đáng lẻ sẽ phải trở lại thật nhanh.
Đột nhiên ngữ khí thay đổi hỏi:
- Nguyệt nhi, muội có phải là mong cô gia không?

Nguyệt nhi má trở nên ửng hồng hỏi lại:
- Tiểu thư, chẳng lẽ người không nhớ cô gia sao?

Hai người này đương nhiên là Trương Ngọc Oánh và Nguyệt nhi. Truyện "Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh đáp:
- Nhớ chứ, ta đương nhiên là nhớ. Hắn mà không quay trở lại, chúng ta cũng không có biện pháp.

Nguyệt nhi đột nhiên nói:
- Tiểu thư lần tới cô gia trở về, chúng ta không nên cho người đi ra ngoài nữa. Cô gia rất hoa tâm, cũng không biết đã lừa gạt mấy nữ tử lương thiện rồi.

Dừng một chút, Nguyệt nhi nói tiếp:
- Lần trước cô gia đi ra ngoài còn chưa tới hai ngày, vừa mới trở về một lát đã gọi cái gì mà Sương nhi gặp nạn. Nghe cô gia gọi thân thiết như vậy đã biết ngay là cô gia lừa gạt cô nương nhà người ta rồi. Nửa tháng rồi chưa thấy trở về, không biết đã có bao nhiêu người bị lừa gạt rồi?

Trương Ngọc Oánh cười nói:
- Nguyệt nhi, ngươi ăn phải dấm chua của cô gia rồi à?

Nguyệt nhi đỏ mặt lên đáp:
- Người ta không có như vậy.
Miệng nói thế nhưng trong lòng lại tự hỏi mình phải chăng đúng là ăn phải dấm chua, vì sao mỗi khi nghĩ đến Ngô Lai ở ngoài có nữ nhân khác, trong lòng không nhịn được nỗi tức tối.

Trương Ngọc Oánh không để tâm nói:
- Vô Lại hắn nhất định không phải là một người bình thường, có rất nhiều chuyện đợi hắn đi làm. Ta lần đầu trông thấy hắn, đã biết hắn rất hoa tâm, lại đa tình nữa, nhưng ta không tự chủ được yêu thích hắn.

Nghe vậy, Nguyệt nhi ngẩn ngơ hỏi:
- Tiểu thư, người nói cô gia còn có rất nhiều nữ nhân ở bên ngoài, sao lại thế được?

Trương Ngọc Oánh thở dài nói:
- Chẳng có cách nào cả, ai bảo hắn là khắc tinh của chúng ta? Nguyệt nhi, ngươi có phát hiện lúc lần đầu ta nhìn thấy hắn, liền bị hắn hấp dẫn không? Huống chi hắn lại luyện thành thứ võ công tà dị trong Tử Thiên động phủ, toàn thân càng thêm hấp dẫn người, cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân đã bị hắn hấp dẫn rồi.

Nguyệt nhi nhớ lại, khi lần đầu tiên thấy Ngô Lai, quả thật bị Ngô Lai hấp dẫn. Hơn nữa sau khi Ngô Lai luyện thành võ công trong Tử Thiên động phủ, trong lòng mình không có thời khắc nào mà không nhớ tới hắn.

Đúng vào lúc này, trong lòng Trương Ngọc Oánh nảy sinh cảm ứng, đột nhiên quay đầu, trông thấy hình bóng mà mình không ngừng nghĩ tới, khuôn mặt quen thuộc, cùng với một đôi mắt tràn ngập thâm tình cùng áí ý.

Hai mắt Trương Ngọc Oánh vốn bình đạm đột nhiên trở nên nhu tình như nước, thâm tình tựa biển, động tình nhìn Ngô Lai, phản phất như muốn làm tan chảy mọi thứ trước mắt. Truyện "Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Hai đôi mắt như quấn lấy nhau, phảng phất như vào lúc này thế giới như ngừng lại, mọi vật bên cạnh đều như không còn tồn tại, chỉ có hai đôi mắt tình thâm như biển đang quấn quít lấy nhau.

Đột nhiên, chủ nhân của hai cặp mắt đó đều hướng về đối phương lao tới, trong nháy mắt ôm chặt lấy nhau.

Ngô Lai nhìn thấy gương mặt xinh đẹp thân quen của Trương Ngọc Ánh, nỗi nhớ nhung, thương yêu trong lòng bộc phát trong nháy mắt.

Ngô Lai nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve khuôn mât yêu kiều của Trương Ngọc Oánh, đặt một nụ hôn lên mặt, thâm tình nói:
- Oánh tỷ, ta rất nhớ nàng.

Trương Ngọc Oánh ngắm nhìn gò má quen thuộc của Ngô Lai, thâm tình đáp:
- Vô Lại ta cũng rất nhớ người.

Ngô Lai chăm chú nhìn Trương Ngọc Oánh một lúc than:
- Oánh tỷ, nàng gầy đi rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.