Chương 157: Lâm Châu Tứ Mỹ (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1409 chữ
- 2020-09-20 02:22:46
Điểm tâm xong, tinh thần mọi người thoải mái hơn nhiều. Lúc này tất cả quây quần một chỗ bàn bạc chuyện đêm qua có người đột nhập. Hôm qua, khi những người đó đột nhập đã khiến mọi người cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai đang trầm tư bèn hỏi:
Vô Lại, bọn chúng rõ ràng vì Tử Kiếm mà đến, đệ tính sao bây giờ?
Những lời trao đổi của ba hắc y nhân, mấy người Ngô Lai đều nghe thấy rõ ràng, biết mục tiêu của chúng là Tử Kiếm, mà Tử Kiếm hiện giờ lại nằm trong tay hắn.
Ngô Lai lắc đầu. Kỳ thật chính hắn cũng không biết làm sao cho tốt.
Thấy Ngô Lai chưa có chủ ý gì, Lãnh Ngưng Vũ góp ý:
Vô Lại, chúng ta tốt nhất nên đề phòng. Đám người giang hồ này tuyệt đối sẽ không bỏ qua khi chưa đạt mục đích. Bọn họ còn chưa biết Tử Kiếm ở đâu sẽ không dễ dàng bỏ đi. Huống hồ, bên ngoài phủ còn rất nhiều cao thủ lợi hại tụ tập, ẩn nấp, chúng cũng không dễ buông tha đâu.
Sợ gì, nếu chúng dám đến, ta sẽ dùng đại chùy đánh cho chúng toàn bộ thành bánh thịt.
Thấy mọi người tỏ ra lo lắng, Đồng Cương không khỏi hào tình bộc phát. Đã nửa tháng nay gã không được đánh nhau, sớm đã không chịu được, đang muốn tìm người phát tiết.
Gần như Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ cùng bực bội nhìn Đồng Cương. Ngô Lai thì giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Nguyệt Nhi và Xuân Nhi che miệng cười thầm. Chỉ có Tuyết Nhi khẽ gật đầu, bởi vì nàng cũng rất muốn đánh nhau.
Đồng Cương thấy ánh mắt tức giận của Ngô Lai cũng như thái độ của chúng nữ liền vội ngậm miệng, gãi gãi đầu, thầm nghĩ:
Chẳng lẽ ta lại nói sai?
. Trong lòng nghĩ vậy nên im miệng không dám nói nữa, chỉ lo làm lão đại nổi giận.
Trương Ngọc Oánh phân tích:
Vũ Nhi muội muội nói không sai, đám giang hồ đó không phải là loại người dễ đối phó, thậm chí còn là những kẻ bạt mạng. Giờ đây tuyệt thế thần khí Tử Kiếm lại nằm trong tay chúng ta, bọn giang hồ đó nhất định sẽ truy tìm đến cùng. Cho dù hiện giờ chúng không biết chúng ta có Tử Kiếm nhưng tin rằng chẳng lâu sau bọn họ cũng đoán được. Tới lúc đó người giang hồ nhiều như vậy, lại còn có không ít tuyệt thế cao thủ, chúng ta căn bản là không có khả năng ứng phó.
Dừng một chút, Trương Ngọc Oánh nói tiếp:
Huống chi chúng ta còn đắc tội với hai môn phái lợi hại phi thường trong giang hồ: Độc môn và Thiên Vương môn. Ta tin chắc giờ đây cao thủ hai phái bọn chúng cũng đã tới, phỏng chừng không lâu nữa bọn chúng sẽ đến tầm cừu.
Nói xong không dấu được vẻ mặt lo lắng.
Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, họ chẳng những phải đối mặt với Độc môn và Thiên Vương môn, mà còn có Quỷ cốc Tà điện, có khả năng trở thành kẻ địch của những người trên giang hồ đến tranh đoạt Tử Kiếm, thậm chí có thể trở thành công địch của toàn thể giang hồ.
Trầm mặc một lúc, Ngô Lai đột nhiên nói:
Chi bằng chúng ta giaoTử Kiếm ra
.
Không được!
Nghe Ngô Lai nói vậy, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ gần như đồng thanh ngăn cản.
Nhị nữ nhìn nhau rồi Lãnh Ngưng Vũ khuyên:
Vô Lại, ngàn vạn lần đừng giao Tử Kiếm. Giang hồ hiểm ác, dù chàng có giao Tử Kiếm ra thì bọn họ cũng sẽ không buông tha cho chàng, ngược lại có thể còn giết người diệt khẩu.
Trương Ngọc Oánh tiếp lời:
Đúng vậy, Vũ Nhi muội muội nói không sai. Tử Kiếm chính là đệ nhất thần khí, đã là chủ nhân của nó, đệ càng không thể dễ dàng bỏ nó đi. Huống chi chúng ta còn có cừu nhân lợi hại, nếu giao Tử Kiếm ra, chúng ta căn bản không có biện pháp ngăn chặn được sự công kích của bọn họ. Với võ công của đệ, lại thêm Tử Kiếm, chúng ta mới có hy vọng.
Nghe hai nàng phân tích, Ngô Lai không khỏi suy nghĩ. Thấy vẻ nghiêm trọng của hai nàng, hắn quyết định:
Được, chúng ta giữ Tử Kiếm lại để đối phó với những kẻ muốn kiếm chuyện với chúng ta.
Thấy Ngô Lai đã hạ quyết tâm, Trương Ngọc Oánh nói:
Đã như vậy thì để ta đi bố trí một chút, sắp đặt vài biện pháp phòng vệ.
Nói xong liền dợm đi ra.
Ngô Lai ngạc nhiên hỏi:
Oánh tỷ, tỷ bố trí biện pháp phòng vệ ra sao?
Trương Ngọc Oánh nở nụ cười thần bí, nói:
Tạm thời ta chưa cho đệ biết, sau này đệ sẽ rõ.
Ngô Lai bó tay lắc đầu. Trương Ngọc Oánh không chịu nói hẳn là có lý do của nàng, hắn cũng không muốn miễn cưỡng.
Lãnh Ngưng Vũ thấy Trương Ngọc Oánh định đi vội nói:
Oánh tỷ, bọn muội cùng đi giúp tỷ nhé!
Trương Ngọc Oánh gật đầu chấp thuận:
Được!
Lúc mọi người định đi thì một người hầu vội vã chạy đến. Vừa thấy Trương Ngọc Oánh gã vội vàng bẩm:
Tiểu thư, ở bên ngoài có người cần gặp tiểu thư.
Trương Ngọc Oánh nghe báo giật mình hỏi:
Có người cần gặp ta? Ai vậy?
Người hầu thưa:
Là Lâm tiểu thư.
Trương Ngọc Oánh truyền lệnh:
Ồ, mời nàng vào đây!
nhưng trong lòng lại cảm thấy ngạc nhiên, không hiểu vì sao nàng lại đến thăm mình vào lúc này.
Người hầu nhận lệnh vội vã quay ra.
Ngô Lai ngạc nhiên hỏi:
Oánh tỷ, Lâm tiểu thư đó là ai?
Nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Trương Ngọc Oánh đáp:
Là tiểu thư Lâm gia.
Lâm gia? Lâm gia nào? Phải chăng là Lâm gia trong Lâm châu tứ đại gia?
Nghe vậy, Ngô Lai tò mò hỏi.
Trương Ngọc Oánh gật đầu:
Không sai, chính là Lâm gia đó.
Ngô Lai tiếp:
Nói vậy, Lâm tiểu thư này chính là tiểu thư Lâm gia cùng Oánh tỷ xưng là một trong Lâm châu tứ đại mĩ nữ rồi.
Ngô Lai dứt lời, trên mặt cũng xuất hiện biểu tình kì lạ pha chút dâm đãng. Bất quá mấy người Trương Ngọc Oánh cũng không nhận thấy.
Một trong Lâm châu tứ đại mĩ nữ? Hóa ra tỷ tỷ cũng là một trong Lâm châu tứ đại mĩ nữ, chẳng trách tỷ tỷ lại xinh đẹp như vậy.
Lãnh Ngưng Vũ không khỏi kinh ngạc vạn phần khi nghe nói Trương Ngọc Oánh là một trong Lâm châu tứ đại mĩ nữ.
Vũ Nhi muội muội quá khen, kỳ thật Vũ Nhi muội muội còn quyến rũ hơn tỷ tỷ nữa.
Nghe lời khen của Lãnh Ngưng Vũ, Trương Ngọc Oánh dù trong lòng vô cùng cao hứng nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn.
Lãnh Ngưng Vũ cũng thấy cao hứng vô cùng khi được khen như vậy, song cũng khiêm nhường đáp lại:
Tỷ tỷ mới thật sự quyến rũ, muội muội sao có thể so sánh với tỷ tỷ được.
Thấy hai người một đẩy một đưa, Ngô Lai vội vàng cắt ngang:
Được rồi, hai nàng đừng khen lẫn nhau nữa. Hai nàng đều là thê tử xinh đẹp của ta, đều quyết rũ như nhau.
Nghe tình lang tán dương, trong lòng nhị nữ đều cảm thấy ngọt ngào, không khỏi tình tứ liếc hắn một cái, ái ý đối với Ngô Lai ngập tràn trong mắt.
Đại ca, thế Tuyết Nhi không quyến rũ sao?
Thấy Ngô Lai chỉ khen Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi không vui hỏi.
Rất đẹp, Tuyết Nhi đương nhiên là quyến rũ, vô cùng quyến rũ, thậm chí còn hơn cả Oánh tỷ và Vũ Nhi.
Thấy Tuyết Nhi hờn ghen Ngô Lai vội lên tiếng tán tụng, khiến cho nàng cao hứng trở lại.
Ngô Lai hỏi:
Oánh tỷ, có cần chúng ta tạm tránh đi không?
Trương Ngọc Oánh đáp:
Không cần
. Vừa nói xong, từ ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Trương tỷ tỷ, gặp tỷ một lần cũng thật không dễ dàng nha!