Chương 160: Phiến Mĩ Kế Hoa (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1716 chữ
- 2019-09-05 02:22:16
Trương tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận, Lương Mị nàng ta không hề có chút lòng tốt nào đâu. Cho dù tỷ tìm được Tử Kiếm cũng đừng nói cho bất kỳ ai. Có lẽ tỷ nghĩ rằng muội cũng đến vì Tử Kiếm. Không sai, muội quả thật nhận mệnh cha đến đây tìm hiểu, nhưng hôm nay muội muội tới đây chủ yếu là để nhắc nhở tỷ tỷ, ngàn vạn lần không nên nói về Tử Kiếm, nó sẽ mang đến rất nhiều tai họa."
Lúc Lương Mị đang dùng vàng bạc để dụ hoặc, đột nhiên bên tai Trương Ngọc Oánh vang lên tiếng truyền âm của Nam Cung Ngọc Khiết.
Trương Ngọc Oánh hơi sững người, sau đó liếc mắt nhìn Nam Cung Ngọc Khiết, trong mắt ánh lên vẻ cảm kích. Trong ba nàng, Trương Ngọc Oánh quan hệ tốt nhất với Nam Cung Ngọc Khiết, sau đó là Lâm Yến và Lương Mị. Nàng không thích Lương Mị chủ yếu là do có chút khí chất yêu dị.
Trương Ngọc Oánh còn chưa kịp trả lời, Lâm Yến ở bên cạnh đã lên tiếng.
Lương tỷ tỷ, tỷ nói vậy không đúng rồi, nếu như Trương tỷ tỷ tìm được Tử Kiếm, dùng nó đổi lấy vàng bạc, Lâm gia chúng ta nguyện ý xuất gấp đôi giá tiền.
Không đợi Lương Mị lên tiếng, Lâm Yến quay sang nói với Trương Ngọc Oánh:
Trương tỷ tỷ, tỷ cũng biết ca ca của muội vẫn lăn lộn trong giang hồ. Mà người hành tẩu trên giang hồ đều cần phải có một vũ khí thật tốt mới có thể gây dựng sự nghiệp trong chốn giang hồ được.
Lương Mị vội la lên:
Làm vậy sao được? Ta đưa ra đề nghị trước, muội sao có thể cướp đoạt sinh ý của người khác như vậy?
Lâm Yến đáp:
Đã là sinh ý thì ai ra giá cao hơn, người đó được.
Lương Mị nhất thời không có gì để nói, bởi vì nàng cũng hiểu tài sản nhà mình tuyệt không thể bì được với Lâm gia. Nếu thật sự so sánh về của cải, Lương gia tự nhiên là kém hơn. Nàng chỉ đành tức tối nhìn Lâm Yến, còn Lâm Yến lại mỉm cười đáp lại, dù sao nàng cũng chiếm thượng phong. Nam Cung Ngọc Khiết chỉ lạnh lùng nhìn hai người đấu mỏ, không nói một lời.
Thấy hai nàng như vậy, mọi người xung quanh đều ngẩn ngơ, không ngờ rằng hai vị tuyệt thế mĩ nữ lại có thể đấu mỏ ở đây. Ngô Lai đứng đó lại càng há mồm trợn mắt. Hắn chưa từng chứng kiến mĩ nữ đấu mỏ, không khỏi tò mò xem màn tranh hơi đấu khí của nhị nữ.
Trương Ngọc Oánh cũng biết nếu mình không nói gì sẽ càng khiến nhị nữ đấu tranh kịch liệt, có khả năng còn dẫn đến đọ sức, vì vậy liền vội can ngăn:
Hai vị muội muội đừng nên tranh cải, các muội không nên vì một thanh Tử Kiếm không có thực kia mà làm thương tổn hòa khí tỷ muội.
Nghe vậy, Lương Mị và Lâm Yến lúc này mới nhân cơ hội hạ đài. Dù sao các nàng không thể không nể mặt Trương Ngọc Oánh, các nàng cũng hiểu được đấu tiếp như vậy cũng chẳng khác gì Dã tràng xe cát. Hơn nữa Tử Kiếm có ở Trương phủ hay không, các nàng còn chưa nắm rõ.
Thấy tình hình chuyển biến, Trương Ngọc Oánh nói:
Được rồi, đã lâu rồi tỷ muội chúng ta không tụ tập một chỗ, hôm nay đã có thể tương tụ, chúng ta nên chuyện trò vui vẻ một phen.
Nghe vậy tam nữ đều gật đầu.
Lúc này, Trương Ngọc Oánh đột nhiên phát hiện Ngô Lai đứng bên cạnh đang háo sắc ngắm nhìn tam nữ, trong lòng không khỏi rung động.
Trương Ngọc Oánh mời:
Tam vị muội muội, không bằng chúng ta đến hoa viên ngồi tâm sự, để tỷ sai người làm chuẩn bị một ít thức ăn, ăn xong hãy đi.
Nói xong cũng không đợi tam nữ đồng ý, quay sang nói với Nguyệt Nhi và Xuân Nhi đang đứng bên cạnh:
Hai muội đi chuẩn bị một ít đồ ăn.
Dạ, tiểu thư.
Hai người nói xong xoay người đi ra chuẩn bị đồ ăn cho mọi người.
Trương Ngọc Oánh dẫn đường đưa mọi người đi đến hoa viên, ngồi trong tòa tiểu đình giữa hoa viên.
Chỉ thấy nơi nào trong hoa viên cũng có muôn hoa khoe sắc, phảng phất như đang đứng giữa biển hoa muôn sắc.
Thấy cảnh sắc mĩ lệ như thế, mọi người đều kinh ngạc than đẹp không thôi. Ngay cả Ngô Lai cũng vạn phần kinh ngạc, hơn mười ngày không tới hoa viên, giờ mới phát hiện các loài hoa trong hoa viên đều đã nở ra vô vàn đóa hoa đẹp đẽ, hơn nữa sáu nàng tuyệt sắc mĩ nữ bên cạnh, so với cảnh sắc diễm lệ xung quanh cũng đều mê người.
Lâm Yến kinh ngạc khen:
Trương tỷ tỷ, hoa viên này của tỷ bây giờ xem ra còn đẹp hơn trước kia rất nhiều.
Trước đây khi Lâm Yến đến chơi tuyệt không nhận thấy hoa viên này tươi đẹp nhiều như vậy, nhưng hôm nay lại phát hiện hoa viên này thật sự rất đẹp.
Lương Mị cũng khen:
Đúng vậy, hoa viên này thật sự quá đẹp, xem ra muội trở về cũng phải chỉnh trang lại hoa viên của muội cho tốt một chút.
Mặc dù Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi đã tới đây hơn mười ngày rồi, nhưng suốt ngày chỉ ở trong phòng triền miên cùng Ngô Lai, căn bản không có thời gian và tâm tình tới thưởng thức cảnh đẹp nơi này, không khỏi bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, chìm đắm say mê trong biển hoa này.
Nam Cung Ngọc Khiết vốn biểu tình luôn lãnh đạm, lúc này nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, trên mặt cũng không khỏi phảng phất tia tiếu ý, ngắm nhình cảnh đẹp bốn phía.
Đại lục tuyệt sắc mĩ nữ đồng thời xuất hiện cùng một chỗ, khiến cho cảnh sắc thêm phần tươi đẹp không thể nào hơn. Khung cảnh tươi đẹp đến kinh ngạc thế nào không cần phải bàn, nhưng đối với một kẻ háo sắc như Ngô Lai mà nói thì cảnh sắc diễm tuyệt đó là một cơ hội hiếm có. Vậy nên, cặp tặc nhãn của Ngô Lai tận dụng từng giây từng phút quét lên quét xuống thân hình sáu nàng thiếu nữ, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười quái dị, trong lòng hắn đang so sánh lục nữ với nhau.
Đối với ánh mắt dâm đãng liên tục quét lên quét xuống thân mình lục nữ của Ngô Lai, Lâm Yến, Lương Mị, Nam Cung Ngọc Khiết đương nhiên đều biết rõ, hơn nữa còn thường xuyên gặp phải loại ánh mắt đó nên cũng chẳng thèm quan tâm đến. Trước biểu hiện của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh cũng chỉ mỉm cười thần bí, không hề ngăn cản. Còn Lãnh Ngưng Vũ đã sớm biết tính cách háo sắc của Ngô Lai, mặc dù trong lòng ghen tuông tức bực, nhưng thấy Trương Ngọc Oánh không nói gì, bản thân cũng ngại can thiệp, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Lai.
Ồ, phải rồi ba vị hiền muội, chút nữa tỷ quên mất một chuyện.
Lúc mọi người đang say mê thưởng thức cảnh đẹp trong hoa viên, Trương Ngọc Oánh làm bộ sức nhớ, nói.
Ba người Lâm Yến nghe vậy không khỏi tò mò nhìn Trương Ngọc Oánh.
Lương Mị hỏi:
Trương tỷ tỷ, tỷ quên chuyện gì vậy?
Trương Ngọc Oánh đáp:
Tỷ chút nữa đã quên giới thiệu một người với ba vị muội muội
, nói xong đôi mắt như thể vô tình nhìn Ngô Lai.
Động tác nhỏ nhặt này của Trương Ngọc Oánh đương nhiên không thể dấu được tam nữ. Ba người không tự chủ quay sang nhìn Ngô Lai, ánh mắt vô cùng cổ quái. Lúc đó Ngô Lai đang nhìn chòng chọc ba nàng, thấy ánh mắt tam nữ đang nhìn lại, Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ, vội vàng thu hồi ánh mắt háo sắc, mỉm cười nhìn mấy nàng, tăng thêm vài phần tiêu sái.
Biểu tình của tam nữ không lọt khỏi ánh mắt của Trương Ngọc Oánh, nàng thấy hài lòng với hiệu quả đó. Thấy ánh mắt nghi hoặc của ba người, Trương Ngọc Oánh lúc này mới nói:
Đây là phu quân tương lai của tỷ, tên là Ngô Lai.
Nói xong liếc mắt nhìn Ngô Lai đầy vẻ thâm tình.
Phu quân tương lai của tỷ?
Vô Lại?
Hai nàng Lương Mị và Lâm Yến gần như đồng thời kêu lên đầy vẻ kinh ngạc. Khiến ba vị mĩ nữ không thể ngờ nổi chính là tên thanh niên Ngô Lai nhìn chẳng thuận mắt chút nào này hóa ra lại là trượng phu tương lai của Trương Ngọc Oánh. Ba nàng đều biết tính cách của Trương Ngọc Oánh, nên không ngờ được tuyệt sắc mĩ nữ này lại ưa thích một nam tử như vậy, vì thế Lương Mị và Lâm Yến mới kinh ngạc lên tiếng hỏi. Không những thế danh tự của Ngô Lai cũng khiến Lâm Yến ngạc nhiên, trong long thầm nghĩ Vô Lại quả nhiên là một tên Vô Lại. Nam Cung Ngọc Khiết cạnh đó mặc dù không có biểu hiện thất thố giống Lâm Yến và Lương Mị, nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt nàng cũng chẳng hề kém so với nhị nữ.
Ánh mắt của ba thiếu nữ cơ hồ đồng thời nhìn về phía Ngô Lai, cứ như là đang nhìn một quái vật, từ đầu đến chân, không ngừng đánh giá Ngô Lai, tựa như gã đang xích loã (khoả thân) đứng trước mặt tam nữ.
Trước ánh mắt cổ quái của ba mĩ nữ, dù cho da mặt Ngô Lai có dày cỡ nào cũng cảm thấy da mặt nóng bừng, cả người không được tự nhiên.
Ngô Lai đành cố tỏ ra thản nhiên lên tiếng chào:
Tam vị mĩ nữ, các nàng khỏe chứ, sau này mong các nàng quan tâm nhiều nhiều