Chương 162 Âm mưu kế hoa (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1667 chữ
- 2019-09-05 02:22:15
Đột nhiên, Trương Ngọc Oánh như nghĩ ra việc gì, nói:
Mọi người ở đây chờ, ta ra ngoài chuẩn bị một chút, làm một vài phương sách phòng bị, ngăn cản bọn giang hồ tiến vào phủ đệ, quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi.
Nói xong liền đứng dậy đi ra.
Ngô Lai vội vàng nói:
Oánh tỷ, nàng đi chuẩn bị phương sách phòng bị gì? Nếu bọn chúng đêm nay lại đến, ta sẽ ra sức giáo huấn bọn chúng một trận, cho bọn chúng biết Trương phủ chúng ta không phải dễ ức hiếp.
Vô Lại, chàng không được làm ẩu, nếu chàng giáo huấn bọn chúng, bọn chúng biết chúng ta trong này có vấn đề. Chẳng những không được yên ổn mà chúng ta cũng sẽ trở thành mục tiêu của đám người giang hồ đó.
Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh vội ngăn cản, chỉ lo Ngô Lai thật sự sẽ dạy bảo mấy người đó, dẫn đến hậu quả đáng sợ.
Nhìn Trương Ngọc Oánh, Ngô Lai cười nói:
Oánh tỷ, nàng yên tâm đi! Ta sẽ không làm bậy đâu, ta chẳng qua là nói vậy thôi, nàng không cần nghĩ rằng phu quân của nàng không biết khinh trọng vậy chứ.
Trương Ngọc Oánh nũng nịu liếc mắt nhìn Ngô Lai, không nói lời nào, nhưng trong mắt chớp lên vô hạn tình ý, tình cảm đó ngay cả Lãnh Ngưng Vũ ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được.
Trương Ngọc Oánh nói:
Vậy cũng tốt, các người ở đây nghỉ ngơi, ta đi nhanh rồi sẽ về.
Nói xong người đã đứng dậy chuẩn bị li khai.
Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng xin theo:
Oánh tỷ, muội đi chung với tỷ!
Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng đòi đi theo:
Muội cũng đi.
Trương Ngọc Oánh gật đầu đồng ý:
Được! Chúng ta cùng đi.
Khi Ngô Lai chuẩn bị cùng các nàng đi chung, liền bị Trương Ngọc Oanh ngăn cản.
Vô Lại, chàng không cần đi, chàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải xem biểu hiện của chàng.
Ngô Lai ngây ra, cảm thấy kì quái hỏi:
Xem biểu hiện của ta? Biểu hiện gì?
Trương Ngọc Oánh cười dịu dàng, nói:
Xem biểu hiện lừa tình của chàng, ngày mai bọn người Lâm Yến khẳng định sẽ đến.
Nghe vậy, Ngô Lai cười khổ nói:
Sao nàng biết ngày mai bọn họ vẫn sẽ đến?
Trương Ngọc Oánh cho là đương nhiên nói:
Bọn họ nhất định sẽ đến, bởi vì họ còn chưa nhận được thông tin về thứ họ muốn.
Trương Ngọc Oánh nói xong liền không để ý gì đến Ngô Lai, mang Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi rời khỏi đại sảnh, lưu lại Ngô Lai đang đứng ngẩn ngơ.
Ngô Lai không nói gì nhìn mấy nàng li khai, trong lòng chỉ cười khổ, không ngờ mình phải lừa tình để gia tăng thực lực, đối phó với những địch nhân đó, mặc dù hắn rất hiếu sắc nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút cảm giác quái dị.
Đồng thời lúc đó, ở một nơi khác lại có một kế hoạch bất đồng sắp sửa nảy sinh, đó là Lương gia.
Lương gia ở mặt tây Lâm Châu, cách Trương gia không quá xa, nhưng cũng không gần, nói ít ra cũng khoảng năm sáu dặm đường đi. Lúc này Lương gia nghị sự trong nội sảnh có mấy chục người, trong đó có một người tuổi khoảng tứ tuần, khí thế bất phàm từ trên người phát ra, đôi mắt thỉnh thoảng chớp lên vẻ quỷ dị, một loại khí tức lạnh lẽo từ trên người ông ta từ từ lan ra xung quanh, thể hiện phong phạm một cao thủ tuyệt thế, người này chính là gia chủ Lương gia – Lương Quân.
Mấy chục người khác chia ra ngồi hai bên đại sảnh đều là những thành viên quan trọng của Lương gia, võ công tự nhiên không phải bàn, Lương Mị dĩ nhiên cũng ở trong số đó.
Lương Quân lạnh lùng đưa mắt liếc qua chúng nhân đương trường, nói:
Sáng hôm nay, môn chủ phái sứ giả truyền đạt mệnh lệnh cho ta.
Dừng một chút, nhìn thấy mọi người nghiêm túc nhìn, đợi chờ lời nói tiếp theo của mình, Lương Quân vô cùng hài lòng, sau đó tiếp tục nói:
Nội dung chủ yếu của mệnh lệnh có hai việc quan trọng, thứ nhất là phải tìm ra hung thủ đã tiêu diệt Hổ bang. Các ngươi cũng biết rõ Hổ bang là một thế lực của chúng ta, bây giờ lại bị người ta vô duyên vô cớ tiêu diệt, môn chủ cực kì phẫn nộ, cho nên mới ra lệnh cho chúng ta điều tra triệt để việc này.
Hổ bang trong một đêm bị người đồ sát, không chỉ tại Lâm Châu, thậm chí toàn bộ giang hồ đều chấn động. Bởi vì chỉ cần người hơi có thế lực hoặc môn phái ở trên giang hồ, đều biết thế lực sau lưng Hổ bang, sẽ không tùy tiện động chạm đến Hổ bang. Mà lần đồ sát này giống như là muốn khiêu chiến với thế lực sau lưng Hổ bang, sao không khiến cho thế lực sau lưng Hổ bang nổi giận được.
Chúng nhân đang có mặt dù biết Hổ bang trong một đêm bị tiêu diệt nhưng không cách gì điều tra ra bất cứ tin tức nào, bởi vì Hổ bang từ lúc đó về sau cũng không còn một người, cho dù có cũng đã chạy trốn mất dạng rồi, bảo làm sao mà đi tìm.
Lúc này nghe thấy gia chủ đột nhiên hạ mệnh lệnh này, mọi người chỉ lắc đầu trong lòng, bởi vì bọn họ cũng hiểu rõ muốn tìm được hung thủ quả thật vô cùng khó khăn.
Suy nghĩ của bọn họ sao có thể che giấu được sự tinh khôn của Lương Quân, bất quá Lương Quân cũng chẳng để ý, chỉ tiếp tục nói:
Mệnh lệnh khác là phải dò xét lời đồn đại nổi lên gần đây trên giang hồ về Tử Kiếm đứng đầu trong thập đại thần khí, đồng thời quyết đoạt cho được bằng mọi giá. Môn chủ sẽ còn phái thêm cao thủ đến tương trợ.
Tin tức Tử Kiếm xuất hiện ở Lâm Châu sớm đã truyền ồn ào khắp nơi, mọi người đều biết rõ ràng.
Lúc này, một người tuổi tác hơn tam tuần, nhìn giống hệt Lương Quân đứng dậy nói:
Đại ca, Tử Kiếm xuất hiện ở Lâm Châu chúng ta là thật hay giả cũng không biết, huống hồ lúc này Lâm Châu đã xuất hiện cao thủ các đại thế lực, ngay cả một số cao thủ ẩn cư cũng đã xuất hiện trên giang hồ. Cho dù chúng ta phát hiện ra Tử Kiếm, cũng vị tất có thể bảo vệ được.
Nói xong liền ngồi xuống chỗ cũ, chờ đợi Lương Quân trả lời.
Người này là em Lương Quân – Lương Huy, tài năng và võ công của hắn tuyệt đối không dưới Lương Quân, nhưng bởi vì thứ tự trưởng thứ nên mới không thể làm gia chủ, cũng bởi vậy hắn đối với đại ca này canh cánh trong lòng.
Nghe thấy lời của Lương Huy, chúng nhân ở bên cạnh không khỏi khẽ gật đầu, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ thực lực bản thân, minh bạch sự lợi hại của các cao thủ đã ẩn cư nhiều năm trong giang hồ đó, muốn chiếm được Tử Kiếm so với lên trời còn khó hơn.
Lương Quân đưa mắt nhìn lướt qua, nói:
Cái này các ngươi không cần bận tâm, cao thủ mà môn chủ phái đến tuyệt đối không thể kém mấy cao thủ ẩn cư đó, với thực lực của chúng ta chỉ cần bọn họ không nhúng tay vào, thì tranh bá thiên hạn cũng có khả năng.
Lương Quân miệng nói ‘bọn họ’, chúng nhân có mặt đương nhiên không biết chỉ người nào.
Lương Quân hiểu rõ, đệ đệ này của mình đối với việc bản thân làm gia chủ vô cùng không phục, nhưng lại không dám biểu hiện ra, chỉ muốn đả kích uy tín của mình.
Mị nhi, hôm nay con đến Trương gia có thu hoạch gì không?
Một lát sau, thanh âm Lương Quân đột nhiên vang lên bên tai Lương Mị.
Lương Mị vội vàng nói:
Khải bẩm phụ thân, nữ nhi chưa thăm dò được bất cứ tin tức nào liên quan đến Tử Kiếm.
Nghe vậy, Lương Quân cảm thấy kì quái ‘Ồ’ một tiếng, hắn hiểu rõ khả năng của nữ nhi, không tin nữ nhi của mình lại không thể thăm dò được cái gì.
Lương Mị tiếp tục nói:
Phụ thân, hôm nay Lâm Yến và Nam Cung Ngọc Khiết cũng đã đến gặp Trương Ngọc Oánh ở đó, với lại cũng là vì Tử Kiếm, mặc dù con chưa thăm dò được tin tức nào liên quan đến Tử Kiếm, nhưng con vẫn cảm thấy được Trương Ngọc Oánh nhất định biết những việc quan hệ với Tử Kiếm.
Vậy sao?
Lương Quân nói:
Nói như thế Tử Kiếm có khả năng ở trong Trương phủ.
Dạ đúng
Lương Mị nói:
Nữ nhi có thể xác định Tử Kiếm nhất định có quan hệ với Trương Ngọc Oánh, càng có thể là ở trong tay Trương Ngọc Oánh.
À, đúng rồi, phụ thân, Trương Ngọc Oánh bây giờ đã yêu một người, một nam tử chẳng đáng để mắt.
Lương Mị giống như nghĩ đến điều gì, tiếp tục nói.
Cái gì? Trương Ngọc Oánh lại có thể yêu một nam nhân không đáng để mắt.
Lương Quân có chút kinh ngạc, bởi vì hắn nhiều năm nay cũng hiểu được chút ít tính cách của Trương Ngọc Oánh, không ngờ Trương Ngọc Oánh lại yêu thích một nam tử tầm thường.
Lương Mị nói:
Đúng vậy, phụ thân, vả lại nam tử này xem ra còn có phần hiếu sắc.