Chương 163 Âm mưu kế hoa (2)



Hiếu sắc?
Lương Quân ngẩn người rồi như chìm trong suy nghĩ, gật gật đầu.

Lương Mị đưa mắt nhìn phụ thân, biết phụ thân để cho mình nói tiếp. Bèn nói:
Hôm nay khi con và bọn họ đến chỗ Trương Ngọc Oánh, lúc nào cũng bị nam tử đó nhìn chòng chọc, vừa thấy đã biết nam tử này cực kì hiếu sắc, với lại bên cạnh hắn còn có hai nữ tử xinh đẹp, một chút cũng không kém bất cứ ai trong bốn người chúng con, xem hình dạng và quan hệ của họ với hắn không phải là đơn giản.

Lương Quân nói:
Hắn tên là gì vậy?


Lương Mi nói:
Hắn tên Ngô Lai.



Vô Lại? Mị nhi, con có nghe nhầm không, sao có thể có người tên quái dị như vậy?
Lương Huy ở bên vừa nghe tên Ngô Lai xong liền lên tiếng hỏi.

Lương Mị nói:
Nhị thúc, hắn xác thực tên Ngô Lai, là họ Ngô.
Lương Mị nghe vậy biết ngay nhị thúc của mình cũng giống như bản thân trước kia, khi nghe thấy tên Ngô Lai đều tưởng nhầm là Vô Lại.

Mọi người trong sảnh đều tỏ vẻ ‘hóa ra là như thế’.


Nhị đệ, đệ lập tức phái người điều tra rõ thân phận của Ngô Lai này.
Lúc này, Lương Quân đột nhiên hạ lệnh.

Lương Huy vội vàng nói:
Vâng, đại ca.


Lương Quân lại nói với Lương Mị:
Mị nhi, chúng ta đã khẳng định Tử Kiếm có quan hệ với Trương Ngọc Oánh, mà Ngô Lại kẻ này lại hiếu sắc, vì gia tộc, con chịu oan khuất một chút, nghĩ cách dùng sắc để dụ hoặc tên Ngô Lai đó, dò hỏi từ miệng hắn tông tích của Tử Kiếm.



Dạ, phụ thân.
Lương Mị nói:
Nữ nhi đã biết phải làm gì?


Lương Quân gật đầu không nói gì, bởi vì hắn cực kì tin tưởng năng lực của con gái mình.

Cùng lúc đó, tin tức giống vậy cũng đã truyền đến tai của gia chủ Lâm gia - Lâm Phi Thiên.

Lâm gia ở khu vực giữa Lâm Châu, cách Trương gia không xa, vốn chỉ cách vài con đường.

Lâm Phi Thiên là một trung niên tuổi khoảng tứ tuần, anh tuấn bất phàm, mà từ trên khuôn mặt Lâm Yến cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phi Thiên.

Nghe thấy có tin tức liên quan xong, cả người Lâm Phi Thiên rơi vào trầm tư, ở bên cạnh Lâm Phi Thiên còn có vài vị cao thủ của Lâm gia và nhi tử của ông ta đang ngồi, cũng chính là ca ca của Lâm Yến – Lâm Phong.

Lâm Phi Thiên với tư cách là gia chủ không lên tiếng, chúng nhân cũng không dám nhiều lời.

Trầm mặc một lát, Lâm Phi Thiên nói:
Yến nhi, chỉ cần Lâm gia chúng ta có thể chiếm được Tử Kiếm, Lâm gia chúng ta có thể uy chấn giang hồ, vì tương lai của Lâm gia, phụ thân hiện giờ muốn xin con giúp một việc.


Lâm Yến nói:
Phụ thân, có việc gì xin cha cứ nói! Vì Lâm gia, nữ nhi việc gì cũng bằng lòng làm.


Lâm Phi Thiên gật gật đầu, đây mới là nữ nhi tốt của mình, nhìn sâu vào mắt Lâm Yến, Lâm Phi Thiên nói:
Như con đã nói Ngô Lai đó vô cùng hiếu sắc, vả lại Tử Kiếm cũng có thể ở trong tay bọn họ, ta muốn để con đến tiếp cận Ngô Lai, nghĩ cách từ miệng hắn biết được hạ lạc của Tử Kiếm.


Lời của Lâm Phi Thiên vừa dứt, Lâm Phong liền lên tiếng ngăn cản, bởi vì hắn với muội muội này quan hệ cực kì tốt, hắn thật sự không muốn vì một thanh kiếm, vì cái gọi là lợi ích của gia tộc đó mà mất đi muội muội duy nhất.

Cha, vậy sao được? Cái này không phải là bắt muội muội hi sinh hương sắc, đi quyến rũ Ngô Lai sao? Nếu bọn họ không biết hạ lạc của Tử Kiếm, mà muội muội lại….chúng ta không phải là không thu được lãi mà còn mất hết cả vốn liếng sao?
Câu sau không nói nhưng người khác cũng biết là ý gì.

Lâm Phi Thiên nói:
Nếu không làm như vậy, chúng ta căn bản không có cách nào chiếm được Tử Kiếm, làm thế nào để Lâm gia chúng ta uy chấn thiên hạ.
Làm Lâm gia uy chấn thiên hạ trước giờ vẫn luôn là mộng tưởng của ông ta, động lực của ông ta.


Không được, con không đồng ý để muội muội vì một thanh kiếm chẳng ai hiểu, chẳng ai rõ tung tích mà hi sinh bản thân.
Lâm Phong tiếp tục ngăn cản.


Ca, huynh không cần nói, muội đã quyết định rồi.
Trông thấy phụ than và anh của mình đang tranh chấp, Lâm Yến ngắt lời, tự nói ra quyết định của mình.

Nghe vậy, Lâm Phong không nhiều lời nữa, bởi vì hắn hiểu rõ tính cách của muội muội mình, nó một khi đã quyết định việc gì thì sẽ không thay đổi, người khác cũng không có cách thay đổi.

Lâm Phi Thiên nói:
Yến nhi, oan khuất cho con rồi.


Lâm Yến không nói gì thêm, bởi vì nàng hiểu rõ quyết định này của bản thân đại biểu cho việc gì.

Trái ngược với hội nghị đông người của Lương gia và Lâm gia, Nam Cung gia lại có vẻ rất vắng lặng.

Nam Cung gia và Trương gia đều ở đầu phía bắc Lâm Châu, mà gia chủ Nam Cung Ngạo chẳng những là một võ lâm cao thủ, vả lại còn là một người cao ngạo.

Nhìn nữ nhi đang đứng trước mặt mình, Nam Cung Ngạo nói:
Ngọc nhi, con ở Trương phủ có phát hiện được Tử Kiếm hay không?


Nam Cung Ngọc Khiết cũng không nhìn phụ thân mình, chỉ lạnh lùng nói:
Không có.


Đối với ngữ khĩ không ôn hòa của nữ nhi khi nói chuyện với bản thân, Nam Cung Ngạo đã lĩnh giáo từ lâu và cũng đã sớm quen, nhưng ông ta biết bản thân với nàng thực không có biện pháp, cũng không nỡ làm tổn thương nàng ta.

Nam Cung Ngạo nói:
Nữ nhi, con cũng biết tính quan trọng của Tử Kiếm, chỉ cần chúng ta chiếm được Tử Kiếm, Nam Cung gia chúng ta có thể tỏa sáng trên giang hồ.

Ngừng một chút lại nói:
Sở dĩ cha muốn để con tiếp tục đến Trương gia thăm dò hạ lạc của Tử Kiếm.

Nam Cung Ngọc Khiết không nhìn về ông ta, càng không trả lời, chỉ đứng ở đó như một bức tượng băng. Không có chút động tĩnh nào.

Nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Nam Cung Ngọc Khiết, trong mắt Nam Cung Ngạo liền lóe lên vẻ giận dữ, song lại nuốt vào trong không phát tác, nhẹ nhàng nói:
Không biết con cảm thấy thế nào? Nếu con không muốn đi, ta phái người khác đi vậy.



Không cần, con đi.


Nam Cung Ngạo vừa dứt lời, thanh âm Nam Cung Ngọc Khiết liền vang lên, giọng điệu vẫn lạnh như thế, không có chút tình cảm, giống như người trước mặt vốn không phải là phụ thân nàng ta vậy.

Nghe vậy, Nam Cung Ngạo trong lòng mừng rỡ, mỉm cười nói:
Đây mới là hảo nữ nhi của ta.



Bất quá…
Lúc này, Nam Cung Ngọc Khiết đột nhiên nói, nhưng lại chỉ nói hai từ.

Nam Cung Ngạo mỉm cười nói:
Bất quá cái gì? Con có điều kiện gì cứ việc nói ra, cha đều sẽ đáp ứng con.


Nam Cung Ngọc Khiết lúc này mới nói:
Bất kể Tử Kiếm có ở Trương phủ hay không, cha đều không thể làm thương tổn bất cứ người nào của Trương phủ, đặc biệt là Trương tỷ tỷ.
Bởi vì nàng biết phụ thân mình là kẻ không đạt được mục đích thì quyết không buông xuôi, không từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng sẽ vì Tử Kiếm làm ra những việc khiến người ta thống hận.

Nam Cung Ngạo trầm mặc một lúc rồi nói:
Được, ta đáp ứng con, bất quá, ta cũng có một điều kiện.


Đưa mắt nhìn Nam Cung Ngọc Khiết rồi tiếp tục nói:
Con nhất định phải toàn lực dò xét hạ lạc của Tử Kiếm, khi cần thiết, con phải nghĩ biện pháp giúp ta đoạt Tử Kiếm.


Nam Cung Ngọc Khiết lạnh lùng lướt nhìn Nam Cung Ngạo, cũng không nói lời nào, quay người rời khỏi thư phòng của Nam Cung Ngạo

Nhìn bóng dáng Nam Cung Ngọc Khiết đi khỏi, cả người Nam Cung Ngạo dường như chìm trong ưu tư, ngẩn ra nhìn bóng lưng Nam Cung Ngọc Khiết dần dần biến mất.

Mãi đến khi bong Nam Cung Ngọc Khiết mất hẳn trong tầm mắt ông ta, Nam Cung Ngao mới lấy lại tinh thần, miệng tự lẩm bẩm nói:
Nhã nhi, là ta có lỗi với nàng và nữ nhi, bây giờ nữ nhi đã lớn rồi. Càng ngày càng giống nàng, cũng càng lúc càng xinh đẹp, tính cách lại giống hệt như nàng, nàng yên tâm! Ta sẽ không để nữ nhi của chúng ta phải chịu một chút thương tổn nào đâu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.