Chương 169 - Thần kì trận pháp (6)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1439 chữ
- 2019-09-05 02:22:17
Địa phương cổ quái? Là địa phương nào vậy?
Tà Nhãn vốn nóng tính không khỏi tò mò hỏi.
Quỷ Tâm nhìn qua chúng nhân, nói với Tà Tâm:
Tà huynh, chuyện này hay là huynh nói ra đi!
Tà Tâm gật đầu, liền đem tình huống trong Trương phủ của hai người nói lại cho mọi người ở đây nghe, làm chúng nhân càng nghe càng nhíu mày, càng cảm thấy kì quái.
Quỷ Diệt trầm ngâm nói:
Theo lời các huynh nói, chủ nhân của hoa viên này khẳng định là biết thuật kỳ môn độn giáp, hơn nữa trong đó còn là cao thủ, không ngờ ngay cả với kiến thức của các huynh cũng chưa từng gặp qua, có thể thấy trận pháp này rất lợi hại.
Quỷ Tâm gật đầu nói:
Không sai, trận pháp này vô cùng lợi hại, nếu không phải chủ nhân đó chỉ muốn vây khốn chúng ta, chỉ sợ chúng ta đã táng mạng trong cái trận pháp cổ quái này rồi.
Cái gì? Chẳng lẽ trận pháp kì lạ đó lợi hại như vậy, đến cả các ngươi cũng không thể phá giải?
Chúng nhân kinh ngạc vạn phần.
Tà Tâm nói:
Không sai, chúng ta căn bản nhìn không ra lai lịch của trận pháp đó, hơn nữa trận pháp này rất quái dị, không hề bố trí theo ngũ hành bát quái, cho nên chúng ta một chút đầu mối cũng không có.
Lúc này Quỷ Đạo mới lên tiếng:
Ta đã từng quan sát thấy phủ đệ xuất hiện tử quang cường đại, có điều không phải là một nơi quá lớn, rừng cây rừng trúc theo lời Tà Tâm huynh vừa nói tuyệt đối không có, khẳng định là ảo ảnh.
Những lời này của Quỷ Đao đã nhắc nhở hai người. Quỷ Tâm, Tà Tâm hai người nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương ánh lên vẻ giật mình tỉnh ngộ.
Tà Tâm nói:
Không sai, trận pháp này sử dụng huyễn thuật, bằng không một phủ đệ nho nhỏ như thế sao lại xuất hiện rừng cây và rừng trúc lớn như vậy.
Quỷ Tâm nói:
Không sai, xem ra trận pháp này làm cho người ta sau khi tiến vào sinh ra ảo ảnh.
Quỷ Diệt trầm mặc một lát, nói:
Xem ra vị chủ nhân đó chỉ muốn ngăn cản chúng ta, không cho chúng ta điều tra tình hình trong viện, trước hết tạm thời chúng ta chú ý tới từng người của phủ đệ này, không cần vội vàng tiến vào.
Dừng một chút rồi nói:
Nhị vị huynh đệ có lẽ đã rất mệt rồi, mọi người về trước nghỉ ngơi thôi.
Chúng nhân gật đầu chuyển thân ly khai.
Nhìn chúng nhân ly khai, Quỷ Diệt lẩm bẩm nói:
Xem ra muốn đoạt Tử Kiếm khó khăn hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Cùng lúc đó, trong một trang viện nhỏ bí mật, có hơn mười người tụ tập trong đại sảnh. Trong đó còn có cả ba hắc y nhân đã bị vây khốn trong trận. Lúc này, ba người đang thuật lại sự việc diễn ra trong Trương phủ cho những người bên cạnh.
Một người trong đó nói:
Đại hộ pháp, ba người chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh hộ pháp giáng tội.
Nói rồi ba người đồng thời quỳ xuống trước người thủ tọa.
Đây không phải là lỗi của các ngươi, mà là đối phương có khả năng là cao thủ vô cùng lợi hại, không ngờ bố trí một trận pháp lợi hại, các ngươi là cao thủ có nhiều kiến thức của Thiên Vương môn chúng ta, các ngươi có biết được đó là trận pháp gì không?
Ngồi ở vị trí thủ tọa là một lão già khoảng sáu mươi tuổi, râu bạc đầy mặt. Trong mắt chớp động quang mang khác nhau, một loại khí thế uy nghiêm phát tán một cách tự nhiên trên người lão, khiến cho người ta cảm giác tuyệt đối là một cao thủ, một cao thủ thâm bất khả trắc. Lão già đó chính là đại hộ pháp Thiên Vương môn – Cao Chánh
Cao Chánh, người giang hồ xưng là ‘Nhất thủ già thiên’, danh là ‘Nhất Thủ Già Thiên’ tự nhiên là chỉ chưởng pháp lợi hại, một khi chưởng pháp xuất ra, liền có thể thấy chưởng ảnh đầy trời, phảng phất như có thể che phủ bầu trời, vì thế mà được giang hồ xưng là ‘Nhất Thủ Già Thiên’
Nghe vậy, người kia liền nói:
Thuộc hạ vô năng, thật sự không biết đó là trận pháp gì, chỉ có thể cảm giác được trận pháp đó có lẽ thuộc về một dạng ảo ảnh trận, nhưng lại không hề bố trí theo ngũ hành bát quái, vì vậy thuộc hạ cũng không biết rốt cuộc đây là loại trận pháp gì?
Cao Chánh thở dài nói:
Xem ra trong Trương phủ có cao thủ, chúng ta muốn điều tra ra nơi hạ lạc của Tử Kiếm, có thể sẽ vô cùng khó khăn…
Đúng vậy, đại hộ pháp, chủ nhân bố trí trận pháp đó có lẽ chỉ muốn vây khốn chúng ta, uy hiếp chúng ta, bằng không chúng ta đã không thể trốn thoát khỏi trận pháp quái dị này rồi.
Thật sao? Xem ra từ nay về sau chúng ta không nên dễ dàng tiến vào trong trận pháp quái dị này, chỉ cần ở ngoài giám thị những người va vào phủ đệ là được, lúc này trong thành Lâm Châu cao thủ như mây, chúng ta cũng phải cẩn thận, không được khinh suất kết thù.
Lúc này, một trung niên thư sinh vào độ tứ tuần ở bên cạnh đột nhiên nói.
Thư sinh này là lão tứ trong tứ đại hộ pháp của Thiên Vương môn, người giang hồ xưng là ‘Âm độc thư sinh’, người đó chẳng những âm hiểm độc lạt, hơn nữa quỷ kế đa đoan, võ công lại cao tuyệt, cho nên bị người giang hồ gọi bằng ‘Âm độc thư sinh’.
Mọi người ở đó nghe vậy, không tự chủ khẽ gật đầu. Cao chánh đột nhiên nới với ba hắc y nhân:
Các ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi!
Vâng, đại hộ pháp.
Ba người đồng thanh nói, nói xong liền xoay người rời khỏi đại sảnh.
Cao Chánh đưa mắt nhìn mọi người, nói:
Những tuyệt thế cao thủ đến tranh đoạt Tử Kiếm còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Xem ra phải nói môn chủ cần phải phái thêm cao thủ tới.
Mọi người nghe vậy. Đều không nói gì, bởi vì bọn họ đều hiểu được muốn đoạt được Tử Kiếm là hết sức khó khăn.
Tại khách điếm.
Trong phòng khách lúc này có bốn người đang ngồi, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, bốn người này chính là bốn người Bạch Y, Bạch Vân, Quản Phong Chỉ cùng cháu nội. Bạch Y đột nhiên nói:
Không biết Ngô huynh bây giờ thế nào?
Bạch Vân cũng nói:
Đúng a! Không biết Lãnh tỷ tỷ cùng Tuyết Nhi muội muội bọn họ thế nào?
Yên tâm đi!
Quản Phong Chỉ nói:
Với võ công của Ngô thiếu hiệp, người khác tuyệt đối không dễ đối phó. Chưa nói, Lãnh cô nương bọn họ cũng không phải đơn giản.
Bạch Y nói:
Nghe nói gần đây Tử Kiếm muốn xuất thế, hình như là tại Trương phủ, ồ, đúng rồi, Ngô huynh đệ chẳng phải là muốn đi đến Trương phủ sao? Không phải là cùng nơi sao?
Quản Phong Chỉ nói:
Điều này cũng có khả năng, Tử Kiếm là thần vật, có khả năng tự chọn chủ nhân. Nếu võ công của Ngô thiếu hiệp là đối tượng tuyển chọn của Tử Kiếm, có lẽ Ngô thiếu hiệp tương lai có khả năng là chủ nhân của Tử Kiếm.
Bạch Y nói:
Quản tiền bối, chúng ta có nên đến đó xem thử.
Quản Phong Chỉ nói:
Không cần, nghe nói người của Thiên Vương môn và lão độc vật Niên Dữ Hành đó đã xuất hiện nhiều lần ở vùng này, chỉ sợ một khi chúng ta ra ngoài, sẽ gặp phải đòn công kích của bọn chúng. Chúng ta dù sao cũng đã phá hỏng hảo sự của bọn chúng, với tính cách của chúng, sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Bạch Vân nói:
Chỉ mong mấy người bọn họ được vô sự.
Bạch Y, Quản Phong Chỉ đều rơi vào trầm mặc, trong lòng cầu mong cho mấy người Ngô Lai vô sự, mấy người ở chung lâu ngày đã nảy sinh cảm tình sâu đậm.