Chương 170: Phiến Mĩ Khai Thủy (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1267 chữ
- 2019-09-05 02:22:17
Ánh nắng gay gắt của mặt trời ban trưa theo khe cửa sổ chiếu vào trong phòng. Lúc này có bốn người đang ôm chầm lấy nhau. Đó là Ngô Lai,Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi.
Trương Ngọc Oánh nhẹ nhàng mở hai mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ.
Trên người truyền lại cảm giác không nhịn được, làm cho nàng cầm lòng không được, đưa ngọc thủ vuốt hai gò má của Ngô Lai. Hai bờ vai rắn chắc của nam nhân đã làm cho lòng nàng xao động.
Ân!
Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh cũng vừa tỉnh dậy, mở mắt dòm đôi vai rộng lớn của hắn. Một khí tức nam tử từ trên người hắn xộc vào mũi nàng, làm nàng khe khẽ rên lên một tiếng.
Lãnh Ngưng Vũ lẳng lặng ngưng mắt nhìn bờ vai của Ngô Lai, cảm thấy bờ vai rộng lớn đó mang lại cho nàng một an toàn thoái mái. Nhớ những ngày tháng cùng Ngô Lai, gương mặt hiện lên nét hạnh phúc hoan hỉ. Loại hạnh phúc này chan chứa tình cảm chân thành. Trong thâm tâm nàng lúc này đang rất vui sướng.
Bình!Bình!
Lúc này, tiếng gõ cữa bên ngoài truyền vào, đồng thời là tiếng của Nguyệt Nhi cũng.
Cô gia, tiểu thư, thức dậy, thức ăn đã nguội hết rồi.
Trương Ngọc Oánh nói:
Ừ, bọn ta ra liền đây.
Ngô Lai nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng từ từ mở hai mắt, cặp ma thủ đang trên người hai nữ nhân, miệng nói:
Oánh tỷ, các người thật là hấp dẫn.
Trương Ngọc Oánh nghe tình lang tán thưởng mình, trong lòng không khỏi hoan hỉ, nhưng cũng đẩy ma thủ của Ngô Lai ra nói:
Vô Lại, chúng ta nên rời giường thôi, Nguyệt Nhi đang gọi chúng ta ngoài cữa.
Bên cạnh Lãnh Ngưng Vũ hai tay ôm vai của Ngô Lai nói:
Vô Lại, đã quá trưa rồi, chúng ta rời giường thôi.
Miệng nói vậy nhưng tay vẫn chưa chịu rời khỏi vai của Ngô Lai.
Phải rồi, tiểu thư, cô gia, Lương tiểu thư và Lâm tiểu thư đang đợi trong khách sãnh cũng một lúc rồi.
Lúc này, thanh âm Nguyệt Nhi tiếp tục truyền vào từ bên ngoài.
Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh đứng dậy, nói:
Ô, ta biết rồi. Ngươi ra ngoài tiếp các nàng ấy, ta sẽ ra ngay.
Dạ tiểu thư.
Âm thanh vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân xa dần, Nguyệt Nhi đã đi khỏi.
Ngô Lai nghe Nguyệt Nhi nói vậy không khỏi ngẩn ngơ, nhìn Trương Ngọc Oánh nói:
Oánh tỉ, phải tiếp khách sao.
Đương nhiên rồi.
Trương Ngọc Oánh nói:
Chàng cũng phải theo Oánh tỷ ra ngoài tiếp khách đó. Sự tình này chàng cũng có liên quan, bao nhiêu tiện nghi của thiếp đều bị tên gia hỏa háo sắc là chàng chiếm hết rồi. Hôm nay, chàng phải biểu hiện thật tốt a!
Đúng vậy!
Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh cười nói:
Phu quân, chàng phải nắm chắc cơ hội này, đừng làm cho chúng thiếp phải thất vọng.
Ngô Lai tự tin nói:
Yên tâm đi! Phu quân nhất định sẽ không làm cho các nàng thất vọng. Nếu như tỉ muội hai nàng muốn vậy, phu quân nhất định sẽ nỗ lực hết mình.
Trong lòng đã biết được kế hoạch của Trương Ngọc Oánh, Ngô Lai trong lòng cực kỳ cao hứng. Chẳng những đoạt được phương tâm của mỹ nữ, mà còn đối với bản thân hắn cũng có lợi không nhỏ. Thử hỏi làm sao hắn không cảm thấy cao hứng trong lòng đối với chuyện này hắn hết sức có lòng tin.
Chàng đừng đắc ý sớm!
Lãnh Ngưng Vũ yêu kiều liếc Ngô Lai nói:
Chỉ lần này thôi đó, sau này phải được tỉ muội bọn thiếp cho phép mới được. Nếu chàng dám loạn động tự ý mang theo nữ nhân về đây, thì bọn thiếp sẽ theo gia pháp mà xử lý.
Gia pháp? Cái gì mà gia pháp chứ?
Ngô Lai kỳ quái hỏi:
Tại sao ta không biết gì vậy?
Lãnh Ngưng Vũ nói:
Chàng đương nhiên không biết, thiếp và Oánh tỉ mới đề ra gia pháp mà.
Nghe vậy, Ngô Lai không khỏi tò mò nhìn vế phía Trương Ngọc Oánh, những mong sẽ biết được đáp án từ miệng Trương Ngọc Oánh.
Nghe Lãnh Ngưng Vũ nói vậy, Trương Ngọc Oánh tuy cũng chưa hiểu được tâm tư của Lãnh Ngưng Vũ nhưng bắt gặp nhãn thần nghi hoặc của Ngô Lai, không khỏi buồn cười gật gật đầu.
Ngô Lai nói:
Oánh tỉ, gia pháp là thế nào vậy?
Cái này...
Trương Ngọc Oánh nhất thời cứng miệng, nàng cũng không biết gia pháp Lãnh Ngưng Vũ nói đến rốt cuộc có nội dung gì, chỉ đành nói:
Chàng hỏi Vũ Nhi muội muội đi, muội ấy rõ ràng hơn thiếp.
Không đợi Ngô Lai hỏi, Lãnh Ngưng Vũ tiếp lời nói luôn:
Gia pháp nội dung thực sự rất nhiều, tỉ muội bọn thiếp còn chưa thông qua xong, chỉ đồng ý một điểm là chàng không thể đi tìm thêm nữ nhân.
Rõ, phu nhân.
Ngô Lai nghe vậy, đương nhiên biết Lãnh Ngưng Vũ đang ghen bóng ghen gió, liền đáp:
Phu quân nhất định tuân lệnh.
Thấy biểu tình cổ quái của Ngô Lai, nhị nữ bất đồ nhoẻn miệng cười. Hai ngực trắng như tuyết cũng theo tiếng cười mà phập phòng. Nhìn thấy khung cảnh mĩ lệ đó trước mắt, Ngô Lai giương mắt nhìn, trong mắt dục hỏa bạo khởi.
Thấy vậy, Trương Ngọc Oánh vội chặn đầu nói:
Vô Lại, dừng lại đi, ngoài kia hai vị tỉ muội còn đang chờ chàng nỗ lực kìa.
Nghe vậy, Ngô Lai đang chuẩn bị vồ lấy thân thể hai người đột ngột dừng lại, nghĩ đến dung nhan mĩ lệ của Lương Mị và Lâm Yến, trong lòng xao động một trận.
Dưới sự thúc giục của nhị nữ, Ngô Lai vội thay đổi y phục, vừa thay y phục hắn vừa chiếm tiện nghi trên thân thể phong mãn nhu nhuyễn của hai nàng, làm cho hai nàng yêu kiều rên lên liên miên.
Tại Trương phủ khách phòng.
Lương Mị và Lâm Yến lẳng lặng ngồi chờ.
Lương Mị hôm nay lộ ra vẽ dụ hoặc trời cho, chỉ có thể dùng từ yêu diễm để hình dung. Trên thân mặc một bộ y phục bổ trợ cho dáng người ngạo nhân của nàng ta, một đôi phong nhũ phong mãn đến độ không thể phong mãn hơn đang chực trào ra ngoài, lại thêm một đôi nhũ câu màu trắng lộ một miếng lớn ra ngoài, càng thêm dụ người. Lâm Yến tựa như được lão thiên tạc thành, hôm nay nàng vận một bộ y phục màu bạc, thoắt ẩn thoắt hiện là đôi đỗ đâu màu hồng hiển lộ dưới lớp nhũ câu màu trắng, thật làm cho người ta muốn được khám phá.
Nhị nữ nhìn thấy đối phương xuất hiện nhất thời đều ngẩn ngơ, đặc biệt là Lương Mị, bởi vì nàng ta từ trước tời giờ chưa thấy Lâm yến có biểu tình như thế, không khỏi kỳ lạ giương mắt nhìn Lâm Yến. Còn Lâm Yến nhìn thấy đối phương, như nghĩ về điều gì đó, sắc mặt biến đổi, nhưng cũng nhanh chóng trở lại vẻ ban đầu. Đồng thời, Lương Mị giống như cũng hiểu ra chuyện gì, cũng giương mắt nhìn Lâm Yến chằm chằm.
Lương tỉ và Lâm tỉ hai vị đại tiểu thư ghé thăm, thật làm cho người ta cực kỳ cao hứng a!