Chương 173: Phiến mỹ khai thủy (4)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1403 chữ
- 2019-09-05 02:22:17
Nghe vậy Nam Cung Ngọc Khiết hiếu kỳ nhìn Trương Ngọc Oánh.
Nhìn nhãn thần kỳ quái của Nam Cung Ngọc Khiết, Trương Ngọc Oánh liền biết Nam Cung Ngọc Khiết có nghi vấn trong lòng. Vì vậy nói:
Điều này, ngươi không cần hỏi, chỉ cần ngươi ở lâu cùng hắn, ngươi sẽ biết hắn có rất nhiều mị lực, sẽ từ từ yêu thương hắn.
Nam Cung Ngọc Khiết không nói gì, bởi vì nàng tin lời Trương Ngọc Oánh.
Nhìn Nam Cung Ngọc Khiết trầm mặc, Trương Ngọc Oánh đột nhiên nói:
Nam Cung muội muội, ngươi thật sự muốn biết tin tức Tử Kiếm?
Nam Cung Ngọc Khiết nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Ngọc Oánh nói:
Chỉ cần ngươi trở thành hảo tỷ muội của ta, ta tự nhiên nói cho ngươi tin tức của Tử Kiếm.
Nam Cung Ngọc Khiết nghe vậy nói:
Trương tỷ tỷ, chẳng lẽ ta với ngươi bây giờ chưa phải là hảo tỷ muội?
Trương Ngọc Oánh nói:
Ý ta là muốn ngươi cùng ta, Lãnh muội muội cùng Tuyết Nhi muội muội giống nhau, làm thê tử Ngô Lai, trở thành một thành viên trong chúng ta, làm hảo tỷ muội chính thức của ta.
Trương Ngọc Oánh nói xong liền biết Nam Cung Ngọc Khiết luôn luôn lạnh như băng khó có thể chấp nhận được, vì vậy nói:
Nam Cung muội muội, chờ ngươi suy nghĩ tốt rồi trả lời ta.
Nam Cung Ngọc Khiết lâm vào trang thái trầm tư, trong lòng không tự chủ được nghĩ tới Ngô Lai, hắn Vô Lại giống như tên. Nên ngay cả hành vi cũng đều có điểm Vô Lại, nhưng lại cho nàng một loại cảm giác khác thường, giống như có cái gì đó hấp dẫn nàng vậy.
Ta làm sao vậy, ta nghĩ đến hắn làm gì?
Nam Cung Ngọc Khiết trong lòng chấn động, vội vàng thu hồi suy nghĩ, bởi vì nàng hiểu được đạo lý càng ngày càng lún sâu.
Để di chuyển suy nghĩ của mình, Nam Cung Ngọc Khiết vội nói sang chuyện khác, nói:
Trương tỷ tỷ, ngoài phủ có chuyện gì thế?
Oh! Tỷ nói ở ngoài phủ có hai thi thể à?
Trương Ngọc chỉ ra vẻ không biết, nói:
Kỳ thật ta cũng không hoàn toàn biết rõ sao lại như thế này? Ta chỉ là nghe Nguyệt Nhi nói ở ngoài phủ có hai thi thể.
Nam Cung Ngọc Khiết nói:
Muội cảm thấy thi thể rất cổ quái, thế nhưng ngay cả một điểm thương tổn cũng không có, cũng không có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa từ vẻ mặt kinh ngạc sau khi chết, chắc chắn là trước khi chết đã gặp một điều gì kinh hoàng, sự kinh hoàng đó có thể là nguyên nhân tử vong của hai người.
Thật không? Trương Ngọc Oánh nói:
Rốt cuộc điều kinh hoàng gì có thể khiến hai người sợ hãi mà chết?
Nam Cung Ngọc Khiết nói:
Điều này muội cũng không rõ ràng lắm. Ồ, đúng rồi, Trương tỷ tỷ, hai người này chính là song tặc nổi danh trong chốn giang hồ, theo muội phỏng đoán, bọn họ cũng có thể là liên quan đến Tử Kiếm trong Trương phủ, từ nay về sau sẽ có rất nhiều người giang hồ đến tìm Tử Kiếm, đến lúc đó Trương tỷ tỷ các người có lẽ sẽ bị nguy hiểm.
Không đợi Trương Ngọc Oánh nói, Nam Cung Ngọc Khiết nói:
Trương tỷ tỷ, không bằng muội tới bảo vệ tỷ.
Trương Ngọc Oánh nói:
Yên tâm đi! Ta không việc gì đâu, chúng ta đã bố trí trận pháp trong phủ nội rồi, bọn người này muốn tiến vào cũng không dễ dàng đâu.
Bố trí trận pháp?
Nam Cung Ngọc Khiết ngạc nhiên nói:
Khi muội đến có phát hiện điều gì đâu?
Nàng cũng là một cao thủ bố trí trận pháp, nếu phủ nội bố trí trận pháp, nàng sẽ không thể không phát hiện thấy.
Trương Ngọc Oánh đáp:
Ngươi đương nhiên không phát hiện được, trận pháp đó trước trời sáng đã triệt đi.
A quả thật ta không có phát hiện ra.
Nam Cung Ngọc Khiết ngạc nhiên nói:
Trương tỷ tỷ, ngươi không cần đặc biệt cẩn thận Lương Mị cùng Lâm Yến. Bọn họ có tâm phản trắc, vì Tử Kiếm có thể đối với các người bất lợi."
Yên tâm đi! Nam Cung muội muội.
Trương Ngọc Oánh nói:
Bọn họ không làm thương tổn không được chúng ta
.
Thấy Trương Ngọc Oánh đã có sự chuẩn bị chu đáo, Nam Cung Ngọc Khiết cũng không nói thêm gì nữa.
Cảm thấy sự tình không chút hứng thú, Nam Cung Ngọc Nhiết ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
Trương tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng cần phải trở về.
Trương Ngọc Oánh gật gật đầu,nói:
Được rồi! Ngươi cũng nghỉ đi, tỷ tỷ cũng không lưu ngươi lại, nếu thấy không có việc gì thì tìm tỷ tỷ tại đây cùng thưởng ngoạn.
Ừ!
Nam Cung Ngọc Khiết gật gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng dần khuất của Nam Cung Ngọc Khiết, Trương Ngọc Oánh không khỏi nhìn đến xuất thần.
Nam Cung Ngọc Khiết này từ nhỏ nàng đã được các nàng chăm sóc, cho tới bây giờ ở trước mặt nàng không ẩn dấu sự tình gì, ngay cả cha nàng giao cho nàng nhiệm vụ gì, nàng cũng không hề giấu diếm nói cho Trương Ngọc Oánh, điều này làm cho Trương Ngọc Oánh rất cảm động, trong lòng đã quyết định, nhất định giữ Nam Cung Ngọc Khiết bên mình, chiếu cố thật tốt, không cho nàng bị bất cứ thương tổn nào.
Tại một nơi bí mật trong phòng, đang có hai người. Trong đó có một người ăn mặc quần áo rất hoa lệ, bất quá trên mặt có mang một mặt nạ không thể biết rõ mặt mũi cũng như tuổi tác. Thế nhưng khi ngồi ở ghế thái sư có khí thế rất cường đại không phải là nhân vật bình thường, nhất định có khả năng là một cao thủ.
Tên còn lại thì cũng bịt kín mặt, thân khoác y phục dạ hành cũng không thể nhìn rõ mặt mũi. Lúc này hắc y nhân đang quỳ gối trước người mang mặt nạ.
Chỉ nghe hắc y nhân bẩm báo:
Chủ nhân, Trung Nguyên song tặc đã chết.
Thật không?
Gã mang mặt nạ nghe vậy, chỉ hỏi một cách từ tốn, hoàn toàn không thấy kinh ngạc, cũng không có từ ngữ nào biểu hiện cảm xúc. Giống như biết chắc rằng Trung Nguyên song tặc tất sẽ chết.
Đúng vậy, chủ nhân.
Hắc y nhân đáp:
Cái chết của Trung Nguyên song tặc thật rất kỳ quái.
Thấy chủ nhân không có bất kỳ phản ứng nào, hắc y nhân nói tiếp:
Trên người bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào, cũng không có dấu hiệu trúng độc. Hơn nữa vẻ mặt của hai người sau khi chết cực kỳ kinh khủng, có thể là trước khi chết đã thấy điều gì rất đáng sợ hoặc chính việc đáng sợ đó đã đẩy họ vào chỗ chết.
Ồ!
Nghe đến đó gã mang mặt nạ mới cảm thấy có chút hứng thú. Người mang mặt nạ hỏi:
Bọn họ có lưu lại tin tức nào hữu dụng trước khi chết không?
Hổi bẩm chủ nhân.
Gã áo đen đáp:
Không có.
Gã mang mặt nạ gật gật đầu không nói gì, tâm trạng trở nên trầm tư. Một lát sau, gã mang mặt nạ bảo:
Ngươi phái thêm nhiều người truy tìm nơi hạ lạc của Tử Kiếm. Mặt khác nhất định phải tra ra nguyên nhân cái chết của Trung Nguyên song tặc. Thật ra ta cũng muốn xem xét điều gì đã làm cho hai người bọn họ sợ hãi như vậy.
Hắc y nhân nói:
Thưa chủ nhân, ta đi làm ngay.
Chậm đã.
Lúc hắc y nhân sắp rời khỏi phòng, người mang mặt nạ đột nhiên gọi trở lại dừng cước bộ của hắc y nhân.
Hắc y nhân liền vội hỏi:
Chủ nhân có gì cần dặn dò?
Người đeo mặt nạ nói:
Ngươi phái người giám thị những giang hồ cao thủ gần đây xuất hiện tại Lâm Châu thành, đặc biệt chú ý nhiều hơn nơi ẩn cư của họ.
Hắc y nhân đáp:
Vâng, chủ nhân.
Nói xong xoay người ly khai khỏi phòng.