Chương 174: Bách Độc Thiên Vương
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1375 chữ
- 2019-09-05 02:22:17
Bọn người Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ tiến đến trước mặt Trương Ngọc Oánh, lúc này Trương Ngọc Oánh mới lấy lại tinh thần.
Nhìn thấy nhóm người Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh cười hỏi:
Vô Lại, thế nào rồi, có chiếm được tiện nghi không?
Ngô Lai nói:
Chiếm tiện nghi là chuyện dĩ nhiên rồi, với năng lực của phu quân các nàng mà không chiếm được tiện nghi à?
Thiểu xú mĩ, nếu hai vị mĩ nữ kia không vì Tử Kiếm, người ta sẽ không nhượng bộ cho đại sắc lang ngươi chiếm tiện nghi đâu.
Nghe Ngô Lai đứng trước mặt mình khoe khoang chiến tích, Lãnh Ngưng Vũ không khỏi trừng mắt liếc Ngô Lai, dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Ngô Lai nghe vậy thì nhất thời im lặng, suy nghĩ rồi nói:
Ta cũng thấy kì quái là hai người bọn họ vì sao đột nhiên như thế, cho dù là vì Tử Kiếm thì cũng không cần phải như vậy, đến một chiêu nửa thức cũng không dùng tới.
Trương Ngọc Oánh nói:
Ngươi không biết Tử Kiếm được xem là tuyệt thế bảo vật như thế nào đối với họ đâu, thậm chí là đối với lợi ích của cả gia tộc nữa kia. Vì Tử Kiếm, muốn bọn họ hy sinh thế nào cũng được, dù có muốn lấy mạng của họ, họ cũng sẽ không tiếc.
Nhìn nhãn thần có chút không tin tưởng của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh lại giải thích:
Vô Lại, chàng phải cẩn thận một chút, không được vì mỹ sắc mà để lộ tin tức của Tử Kiếm ra ngoài, bằng không thì chúng ta sẽ bị phiền phức vô cùng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Ngọc Oánh, Ngô Lai thu lại thái độ thiếu nghiêm túc, liên thanh nói:
Yên tâm đi Oánh tỷ, ta sẽ cẩn thận.
Trương Ngọc Oánh gật đầu, không nói gì thêm. Nàng không biết từ đây đến lần tương hội sau sẽ phát sinh ra chuyện gì, sở dĩ bảo hắn phải cẩn thận, hết sức chú ý đối với mỗi sự việc, vì chỉ một sai lầm có thể sẽ làm cho bọn họ mất mạng như chơi.
Đến chiều, bình thường vào lúc này các con đường xung quanh Trương phủ rất náo nhiệt, nhưng bây giờ thì khác hẳn, chẳng những rất yên tĩnh mà còn không nghe được một tiếng động nào.
Sau khi Ngô Lai và Trương Ngọc Oánh dùng cơm xong, liền đến ngồi trong hoa viên, lẳng lặng nhìn lên thinh không, lẳng lặng nhìn, không gây bất kỳ động tĩnh nào.
Tiểu thư, cô gia, có chuyện không hay rồi!
Đang trong lúc mấy người lẳng lặng nhìn thinh không đến ngẩn người thì có một hạ nhân đang vội vàng chạy tới. Thanh âm của hạ nhân này đầy vẻ lo lắng, làm phá vỡ đi không khí trầm mặc của mấy người họ.
Trương Ngọc Oánh hỏi:
Có chuyện gì?
Vẻ mặt của nàng chẳng biểu lộ cảm xúc gì, vì nàng hiểu được từ nay về sau sẽ càng xảy ra nhiều việc khó đoán trước được.
Hạ nhân nói:
Tiểu thư, vừa rồi đột nhiên có một đám mật phong rất lớn bay tới đây, loại mật phong này to lớn phi thường, trước giờ chưa bao giờ thấy qua.
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:
Quần mật phong này vừa rồi đã chích một người khiến y bị thương, sau đó thì toàn thân của y biến thành màu đen, muốn chạy cũng không kịp. Quần mật phong này giống như là loại ong có độc vậy.
Vừa nghe xong, bọn người Ngô Lai cả kinh.
Cả bọn nhìn nhau, Lãnh Ngưng Vũ nói:
Xem ra có người đến viếng chúng ta, hơn nữa nói không chừng là người của độc môn nữa.
Ngô Lai nói:
Có khi nào là lão độc vật Niên Dữ Hành không?
Trương Ngọc Oánh nói:
Có thể lắm, chúng ta ra xem thử xem sao!
Khi Ngô Lai mấy người tiến đến tiền viện, tiện tay cầm một ngọn đèn soi đường, chỉ thấy trên trời một đàn ong mật mấy trăm con không ngừng xoay quanh, toàn một màu đen, tựa như một đám mây gió thổi là tan, lay động giữa không trung, mà kì lạ là ở dưới có một người nằm trong viện, thân thể biến thành màu đen, không ngừng co giật, hiển nhiên đã trúng phải kịch độc.
Mấy người Ngô Lai chăm chú nhìn giữa không trung, chỉ thấy những con ong này đều to cỡ như ngón cái, cánh của chúng so với bình thường thì to hơn rất nhiều, quả là một loại ong quái dị.
Ngô Lai kì quái hỏi:
Oánh tỉ, ong mật này là loại gì? Ta đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua, khiến cho người kia toàn thân hóa đen, thân thể không ngừng co giật, khẳng định đây là vật kịch độc.
Bách Độc Thiên Vương! Chính là Bách Độc Thiên Vương!
Đột nhiên,Trương Ngọc Oánh kinh ngạc kêu lên, phảng phất ong mật lợi hại phi thường, ngay cả Trương Ngọc Oánh luôn luôn trấn định cũng cảm thấy thất thố.
Lãnh Ngưng Vũ không khỏi kỳ quái hỏi:
Bách Độc Thiên Vương? Đây không phải là một đám ong mật khá lớn hay sao ?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của mấy người, Trương Ngọc Oánh đáp:
Đây không phải là loại ong mật bình thường, ta chỉ biết chúng độc vô cùng, nếu bọn họ trúng độc, không kịp bế tâm mạch, chỉ trong nháy mắt sẽ bị kịch độc công tâm mà chết.
Dừng lại một chút, Trương Ngọc Oánh tiếp tục nói:
Bách Độc Thiên Vương không hổ danh là Bách Độc Thiên Vương, đứng đầu bách độc, trúng độc trong thời gian không lâu, cho dù có công lực cao thâm cũng không có thuốc nào cứu được.
A, người nọ như thế nào bất động rồi?
Đang nói, Tuyết Nhi đột nhiên chỉ bên cạnh kêu lên, chỉ thấy lúc này hạ nhân trúng độc đã không còn nhúc nhích.
Hắn đã độc khí công tâm mà chết.
Ngô Lai mấy người nhìn về phía hắc y nhân, thanh âm của Trương Ngọc Oánh liền lọt vào trong tai của mấy người.
Không để ý đến ánh mắt khác thường của mấy người nhìn tới, Trương Ngọc Oánh tiếp tục nói:
Bách Độc Thiên Vương có ở ong mật, nhưng không phải chính thức của chúng, chúng cùng với bách độc hai bên kết hợp thành độc vật, cho nên chúng như thế nào, ta cũng không biết, chúng như ngón cái thon nhỏ, tốc độ kinh người, dù là nhất lưu cao thủ cũng chưa chắc thoát khỏi công kích của chúng.
Ngô Lai ngạc nhiên nói:
Oánh tỷ, tỷ như thế nào biết nhiều như vậy?
Trương Ngọc Oánh cười nói:
Điều này là do ta đọc được từ vài bộ sách, trong đó có nói đến Bách Độc Thiên Vương đó sinh trưởng tại chốn rừng sâu núi cao, một địa phương mà ít thấy dấu chân người, thật không ngờ lại có thể gặp tại đây.
Thật không?
Lãnh Ngưng Vũ giống như là nhớ ra được chuyện gì, liền nói:
Ta nghe gia sư từng nói qua, tên Bách Độc Thiên Vương đó vào một trăm năm trước đây, đã bị độc môn cao thủ tróc nã đưa về nuôi dưỡng, về sau lại trở nên thứ vũ khí bí mật lợi hại phi thường của độc môn.
Ngô Lai nói:
Nói như vậy thì chuyến này quả là người độc môn đích thân tìm tới?
Trương Ngọc Oánh gật gật đầu, nói:
Không sai, xem ra người độc môn quả thật đã đến rồi.
Đột nhiên, một trận âm thanh quái dị truyền lại, vô cùng quỷ dị, Lãnh Ngưng Vũ cùng Tuyết Nhi mấy người chống không được đành lấy hai tay bịt tai lại.
Âm thanh quái dị chỉ vang lên trong nháy mắt, giữa không trung không ngờ là một cái động gió, cảnh tượng đó giống như phát hiện mục tiêu, phát ra liên tục nhiều tiếng kêu, như tia thiểm điện bắn tới với tốc độ nhanh mà mục tiêu là Ngô Lai với mấy người.
Cẩn thận, bọn chúng tấn công đó!