Chương 176: Nguyệt Nhi trúng độc (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1443 chữ
- 2019-09-05 02:22:17
Thấy vậy, Ngô Lai vội điểm hơn mười lần trước ngực Nguyệt Nhi, để phong bế tâm mạch Nguyệt Nhi.
Ngô Lai, nhanh bế Nguyệt Nhi vào phòng, dùng công lực thâm hậu của chàng bức độc khí trong người Nguyệt Nhi ra.
Trong khi Ngô Lai phong trụ tâm mạch Nguyệt Nhi thì thanh âm của Trương Ngọc Oánh cấp tốc truyền lại.
Nghe vậy, Ngô Lai vội bế Nguyệt Nhi chạy đến gian phòng bên cạnh, phía sau là Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, và Xuân Nhi với vẻ mặt lo lắng, đặc biệt là Xuân Nhi, hai người đều được Trương Thiên thu dưỡng, làm nha hoàn cho Trương Ngọc Oánh, bồi bạn với Trương Ngọc Oánh, hai người tuồi cũng tương đương, tình thân như tỉ muội, lúc này Nguyệt Nhi bị trúng độc, tánh mạng như chỉ mành treo chuông, Xuân Nhi thế nào lại không lo lắng.
Ngô Lai đặt Nguyệt Nhi trên giường, sau đó khoanh chân ngồi xuống, vận khởi công lực, song chưởng đặt tại bối tâm của Nguyệt Nhi, sau đó vận công lực không ngừng.
Lúc Ngô Lai không ngừng thôi động công lực, cơ thể hai người từ từ bị một lớp cường lực màu tím bao quanh, trên đỉnh đầu của Nguyệt Nhi cũng từ từ toát ra nhiệt khí, chỉ một lát sau đã bao quanh thân thể.
Ở bên cạnh là Trương Ngọc Oánh đang lo lắng nhìn lên giường nơi Ngô Lai đang bức độc cho Nguyệt Nhi.
Sau một đoạn thời gian, lớp khí bao quanh hai người dần trở nên yếu nhược, vòng nhiệt khí bao quanh Nguyệt Nhi cũng đã biến mất, chỉ thấy lúc này trên trán hai người đều thấy có mồ hôi.
Nhìn hai người đang liệu thương trên giường, Tuyết Nhi trong tâm lo lắng nói:
Đại tỷ, Nguyệt Nhi nàng ta không có vấn đề gì chứ?
Trương Ngọc Oánh nói:
Yên tâm đi, Nguyệt Nhi sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nói xong, Ngô Lai đột nhiên thu công, mở mắt rồi xuống khỏi giường, Nguyệt Nhi được Ngô Lai đặt nằm xuống giường, lấy chăn đắp lên người nàng.
Thấy Ngô Lai thu công, Trương Ngọc Oánh liền nhẹ nhàng hỏi:
Vô Lại, Nguyệt Nhi thế nào rồi?
Ngô Lai thâm tình nhìn qua Nguyệt Nhi đang hôn mê, nói:
Nguyệt Nhi hiện tại chỉ bị hôn mê thôi, ta đã phong trụ tâm mạch của nàng ấy, ngăn không cho độc khí lan rộng, nhưng ta vô pháp bức độc khí này ra ngoài, độc khí này giống kết dính vào kinh mạch của Nguyệt Nhi, vô cùng cường đại, ta cũng không dám hạ thủ, sợ làm thương hại đến Nguyệt Nhi.
Thấy thần sắc lo lắng của chúng nữ, Ngô Lai vội vàng nói:
Yên tâm đi! Ta nhất định có thể bức độc khí trong cơ thể Nguyệt Nhi ra ngoài.
Đúng rồi, Oánh tỷ, Vũ Nhi, các nàng biết cách giải loại độc này không?
Nghĩ một lúc rồi Ngô Lai tự nhiên nói.
Hai người liếc nhìn nhau, Trương Ngọc Oánh liền nói trước:
Theo những thư tịch cổ ghi lại, Bách Độc Chi Vương là loại độc lợi hại cùng cực, ngay cả một vài linh dược cũng vị tất có thể giải được độc, bất quá, trong thư tịch cũng có nhắc đến một vài loại linh dược hãn thế có thể giải được độc của Bách Độc Chi Vương, còn loại linh dược nào thì sách cũng không nói rõ.
Nghe vậy, Ngô Lai không nói lời nào, chỉ đưa ánh mắt sang bên cạnh nhìn vào Lãnh Ngưng Vũ.
Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng nói:
Theo sư phó của ta nói lại, thì Bách Độc Chi Vương chính là đứng đầu trong trong bách độc, kịch độc vô cùng, căn bản không có thuốc giải.
Đột nhiên nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ vội an ủi:
Bách Độc Chi Vương này do con người nuôi dưỡng, có lẽ là họ có thuốc giải.
Nghe vậy, Ngô Lai nhất thời vui vẻ, vôi nói:
Tốt, các nàng ở lại đây chiếu cố tốt cho Nguyệt Nhi, ta đi tìm người của độc môn lấy giải dược.
Lúc này, Xuân Nhi bên cạnh đã sớm khóc thành lệ nhân, nghe thấy Ngô Lai muốn đi tìm giải dược, vội nói:
Cô gia, người nhất định phải tìm được thuốc giải cứu lấy Nguyệt Nhi.
Nhìn thấy Xuân Nhi đã khóc thành lệ nhân, Ngô Lai cùng mọi người đã hiểu được cảm tình giữa Xuân Nhi và Nguyệt Nhi, đều minh bạch tâm trạng của Xuân Nhi lúc này.
Ngô Lai ôm Xuân Nhi trong lòng, nhẹ nhàng xoa vai nàng nói:
Xuân Nhi, nàng cứ yên tâm đi! Ta nhất định có thể mang giải dược trở về, nàng ở đây chiếu cố cho Nguyệt Nhi
.
Xuân Nhi nhẹ gật gật đầu, rời khỏi vòng tay của Ngô Lai.
Vô Lại, chàng hãy cẩn thận.
Vô Lại, không quản chàng có tìm được giải dược hay không, đều không được lỗ mãng hành sự, chúng ta nhất định có thể tìm ra biện pháp khác, chàng nhất định phải chừa lấy đường lui cho mình, đừng để chúng ta lo lắng.
Khi Ngô Lai chuẩn bị rời khỏi, thanh âm của Lãnh Ngưng Vũ và Trương Ngọc Oánh cơ hồ đồng thời vang lên, tràn đầy thâm tình đối với Ngô Lai.
Ngô Lai thâm tình nhìn nhị nữ, hết thẩy đều không cần phải nói, gật gật đầu nói:
Yên tâm đi! Ta nhất định không có chuyện gì đâu.
Nói xong thân mình đã như thiểm điệm phi thân đi.
Nhìn thân ảnh Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh chúng nữ không khỏi xuất thần, trong lòng lo lắng cho Ngô Lai, cũng lo lắng về độc trong người Nguyệt Nhi.
Ngô Lai phi thân ra khỏi phòng, hướng ra ngoài dãy phòng các lúc càng tăng tốc phi thân đi, một lát, Ngô Lai đột nhiên giống như nhớ tới thứ gì, nhìn quanh bốn phía không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ:
Ta như thế nào lại không hỏi đường Oánh tỷ trước, các nàng cũng không biết phải tìm tên độc môn nhân ở đâu, xem ra ta phải tự mình đi tìm rồi.
Trong lòng nghĩ vậy, thân ảnh Ngô Lai như thiểm điện bay đi, vận công đến cực hạn, nghe trong vài dặm hết thảy mọi động tĩnh, bởi vì hắn hiểu rằng độc của Nguyệt Nhi không thể chi trì lâu, hắn phải gấp rút tìm ra người của độc môn, đoạt lấy thuốc giải.
Đột nhiên, Ngô Lai nghe truyền đến một tia động tĩnh, đây chính là tiếng dạ hành nhân phi hành, Ngô Lai vội truy theo hướng dạ hành nhân, chỉ vài cái lắc mình, đã đến sau lưng dạ hành nhân vài trượng.
Đây là hai hắc y nhân, tốc độ phi hành của hai người này cũng không nhanh lắm.
Huynh đệ, ngươi nói xem lần này chúng ta về phải giao phó lại như thế nào?
Lúc này Ngô Lai đang định chế trụ hai người, truy vấn nơi ở của độc môn nhân, thì đột nhiên có một người phát thoại, làm cho Ngô Lai do dự một chút, muốn nghe thử hai người nói cái gì.
Ngô Lai tiếp tục đi sau hai người, hai người không ai phát hiện ra, vẫn cứ phi hành với tốc độ không nhanh không chậm, mỗi bước đều khoảng mười trượng, nhìn trong giang hồ thì đây đúng là nhất lưu cao thủ.
Nghe vậy, tên còn lại cười khổ nói:
Giao phó thế nào đây? Chúng ta chỉ có cách chờ các trưởng lão trừng phạt, Bách Độc Chi Vương là loại độc lợi hại nhất của chúng ta, nuôi dưỡng khó khăn vô cùng, bây giờ chỉ vì chúng ta mà tổn thất như vậy, chỉ có chờ các trưởng lão xử phạt thôi
.
Tên còn lại nói:
Thật không nghĩ những người ở trong viện lại lợi hại như vậy, ngay cả Bách Độc Thiên Vương cũng không thương tổn được họ.
Tên còn lại nói:
Thật là! Bách Độc Thiên Vương chính là độc vật lợi hại nhất của chúng ta, vậy mà vẫn không gây thương tổn được cho bọn họ, xem ra đối phương phi thường lợi hại, tốt lắm, chúng ta nhanh về bẩm báo với các trưởng lão thôi
.
Tên còn lại gật gật đầu, hai người thần tốc phi hành mà đi.
Nghe hai người đối thoại, Ngô Lai nhất thời đại hỉ, thầm nghĩ:
Chẳng cần đi cũng tìm thấy.
Người cũng thần tốc đi theo sau hai người kia.