Chương 177: Độc môn trưởng lão (1)


Hai hắc y nhân đó đang tiến tới phía trước nhưng không phát hiện phía sau có người theo dõi, tất nhiên với công lực của bọn họ cũng không có khả năng phát hiện Ngô Lai đang bám theo.

Ngô Lai lặng lẽ đi theo sau hai hắc y nhân khoảng chừng ba trượng, không lộ xuất một chút động tĩnh, hắn muốn theo dõi hai người tới nơi ẩn thân của Độc Môn bọn họ, tìm kiếm giải dược của Bách Độc Thiên Vương.

Đột nhiên, hai người đó vốn đang lướt nhanh trên đại lộ thì hắc y nhân họ Tang đột nhiên quặt vào một tiểu lộ che khuất bên cạnh, Ngô Lai vô thanh vô tức chăm chú đi theo.

Không quá một khắc, hai người đi tới phía trước một nông trang, nói đó là nông trang, nhưng mà có chút phóng đại, một địa phương chẳng qua chỉ có mười gian mao ốc song song nhau tạo thành, với lại chỉ có một gian mao ốc khá to bên trong có ánh đèn.

Hai hắc y nhân đó không chút do dự tiến vào gian mao ốc có ánh đèn kia.

Thấy hai hắc y nhân tiến vào mao ốc, Ngô Lai cũng phi thân tới một chỗ cách mao ốc khoảng ba trượng, thấp người ẩn vào trong bụi cỏ bên cạnh, đồng thời vận khởi công lực, lắng nghe động tĩnh trong mao ốc, bởi vì hắn vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình trong mao ốc lắm, sở dĩ khoảng cách với mao ốc vẫn giữ một cự ly nhất định, bởi vì phòng ngừa bị cao thủ trong mao ốc phát hiện.

"Khải bẩm nhị trưởng lão, nhiệm vụ của chúng đệ tử thất bại, mà còn tổn thất vài chục con Bách Độc Thiên Vương, xin nhị trưởng lão xử phạt thuộc hạ làm việc kém cỏi."

Lúc này, trong mao ốc truyền đến một thanh âm, Ngô Lai biết là một trong hai hắc y nhân kia đang nói.

Lúc này, trong mao ốc chính đang có một lão già tuổi khoảng ngũ tuần, ngồi ở trên một chiếc ghế thái sư, khuôn mặt đầy râu, hai mắt hơi nheo lại, chớp động quang mang đặc biệt, mặt đầy âm trầm, chỉ có cao thủ mới có khí thế cường đại như thế, nhất định là một cao thủ tuyệt đối.

Hai hắc y nhân kia quỳ gối trước mặt lão già, cúi thấp đầu, không dám nhìn vị nhị trưởng lão, bởi vì bọn họ hiểu rõ tính tình âm độc tàn nhẫn của nhị trưởng lão, bất cứ lúc nào cũng có thể phế đi bản thân họ, hơn nữa có thể đòi tính mạng bản thân hai người, cho nên trong lòng không khỏi khẩn trương vạn phần, thân thể cũng có chút run rẩy.

Độc Môn nhị trưởng lão tên là Tư Đồ Minh, tên là Tư Đồ Minh nhưng trái lại tính cách âm độc, chẳng
minh
chút nào, Tư Đồ Minh trong chốn giang hồ tuy rằng thanh danh không lớn, nhưng lại tuyệt đối là một cao thủ, một cao thủ khiến người ta phải sợ hãi, hắn không nổi tiếng là bởi vì hắn rất ít xuất hiện trong chốn giang hồ.

Tư Đồ Minh đứng đầu quản lý hình phạt của Độc Môn, chuyên trừng phạt những kẻ phản đồ và những kẻ không hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này, hai hắc y nhân kia chính là người làm nhiệm vụ thất bại, còn làm tổn thất độc vật vô cùng lợi hại trong môn phái, hai người sao có thể không sợ sệt được.

Nhìn hai hắc y nhân thân thể có phần run rẩy, không dám ngẩng đầu, Tư Đồ Minh trong lòng bất giác buồn cười, hắn cũng biết thanh danh của bản thân trong lòng môn nhân.

Tư Đồ Minh nói: "Các ngươi trước hết đứng dậy đi! Báo cáo lại sự tình xem ra làm sao?" Vừa nói vừa quét mắt lạnh lùng nhìn hai người.

Bị ánh mắt lạnh lùng đó của Tư Đồ Minh lia qua, hai người lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh thân thể hạ xuống không ít, vội vàng lui người lại phía sau mấy bước.

Một trong hai người nói: "Khởi bẩm nhị trưởng lão, sau khi chúng đệ tử nhận được mệnh lệnh của tam trưởng lão, liền mang theo Bách Độc Thiên Vương đi thực hiện nhiệm vụ, bởi vì trong Trương phủ có bố trí trận pháp quỷ dị, cho nên đã theo sự bố trí của tam trưởng lão, trước hết đem Bách Độc Thiên Vương thả vào Trương phủ, khiến chúng lúc đầu cắn thương mấy người, chờ người trong phủ đi ra, sau đó chúng ta lại lợi dụng điểm yếu uy hiếp bọn họ. Nhưng…"

Dừng lại một chút, lén nhìn Tư Đồ Minh một cái, phát hiện vẻ mặt ông ta không có chút biến đổi gì, bèn tiếp tục nói: "Nhưng không ngờ bên đối phương có thể có cao thủ vô cùng lợi hại, gây thương vong cho rất nhiều Bách Độc Thiên Vương của chúng ta."

Nghe vậy, Tư Đồ Minh nói: "Các ngươi làm sao biết trong Trương phủ có cao thủ vô cùng lợi hại?"

Tư Đồ Minh mặc dù trên mặt không có bất luận biến hóa nào, nhưng trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ, nhất định là với võ công của hắn, cũng không có khả năng tránh được mấy trăm con Bách Độc Thiên Vương công kích, huống hồ lại còn giết được vài chục con Bách Độc Thiên Vương.

Một hắc y nhân khác nhìn Tư Đồ Minh một cái, tiếp lời:
Sau khi chúng đệ tử thả Bách Độc Thiên Vương tiến vào không lâu, liền phát ra mệnh lệnh công kích, nhưng mà qua một khoảng thời gian rất lâu, cũng không thấy Bách Độc Thiên Vương bay ra, đã cảm thấy không hay, vội vàng phát ra mệnh lệnh triệt thoái, sau đó mới phát hiện thiếu vài chục con, chắc chắn đã bị bọn họ giết chết."

Tư Đồ Minh nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Thế các ngươi có biết Bách Độc Thiên Vương có gây thương vong cho bọn chúng hay không?"

Hai hắc y nhân cùng lắc đầu nói: "Thuộc hạ không biết."

Tư Đồ Minh trầm mặc giây lát, nói: "Việc này có chút cổ quái, chờ đại trưởng lão bọn họ trở về, chúng ta sẽ định đoạt tiếp, các ngươi trước hết lui xuống nghỉ ngơi đi!"

Hai hắc y nhân nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, không tưởng được nhị trưởng lão từ trước tới nay hành sự tàn nhẫn, hôm nay có thể đột nhiên thủ hạ lưu tình, nhất thời không biết làm sao cho tốt.

Nhìn hai người đang ngây ra, Tư Đồ Minh sao có thể không biết ý nghĩ trong lòng hai người, liền nói: "Xong việc lần này, sau này các ngươi trở về phải bồi dưỡng nhiều Bách Độc Thiên Vương hơn nữa, dùng để lấy công chuộc tội."

Hai người tức khắc mừng rỡ, đồng thanh nói: "Vâng, nhị trưởng lão, thuộc hạ nhất định sẽ bồi dưỡng ra Bách Độc Thiên Vương càng nhiều hơn, càng lợi hại hơn nữa."


Ai!


Khi hai hắc y nhân chuẩn bị ly khai, Tư Đồ Minh đang ngồi trên ghế thái sư bỗng nhiên quát to, đồng thời, người đã đứng bật dậy, hai mắt chớp động quang mang khiến cho người ta sợ hãi, nhìn chòng chọc cửa mao ốc.

"Ai!"

Tiếng nói xuất ra, chính là Ngô Lai ở phía ngoài mao ốc ba trượng, chưa tới một khắc đã xuất hiện bên trong mao ốc, chăm chú nhìn Tư Đồ Minh, bởi vì chàng đã phát hiện trong phòng này chỉ có ba người, mà trong ba người chỉ có Tư Đồ Minh là võ công cao nhất.

Lẳng lặng đánh giá người đến, Tư Đồ Minh bất giác cười lạnh lẽo, vốn tưởng là kẻ nào lợi hại, chứ không hề nghĩ đến đối phương là một người trẻ tuổi, nhưng đã có thể tới cách mình mấy trượng mà không bị bản thân phát hiện, Tư Đồ Minh cũng không dám xem thường.

Tư Đồ Minh lạnh lẽo quát nói: "Tiểu tử, ngươi là ai mà lại dám đến Độc Môn giở thói ngang ngược?"

Ngô Lai nhìn lướt qua hai hắc y nhân bên cạnh, lạnh lùng thốt: "Ta là ai? Một hồi sẽ biết, ta đến là để lấy giải dược."

"Lấy giải dược? Giải dược gì?" Tư Đồ Minh cười lớn nói: "Chỉ dựa vào ngươi?" Với uy danh của Độc Môn bọn họ, thì việc người giang hồ bình thường dám đến gây sự đã bao nhiêu năm không có nghe qua, cho nên Tư Đồ Minh nghe lời này giống như là một câu nói rất buồn cười.

Ngô Lai không nhìn nụ cười châm biếm của Tư Đồ Minh, lạnh lùng thốt: "Đúng vậy, chỉ bằng vào ta, hãy mau đem giải dược Bách Độc Thiên Vương giao ra đây, nếu không thì ta sẽ không khách khí với các ngươi."

Nghe vậy, Tư Đồ Minh cùng hai hắc y nhân đều nhìn Ngô Lai một cách cổ quái.

Tư Đồ Minh nói: "Nói như vậy ngươi nhất định là người trong Trương phủ?"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.