Chương 185: Tranh đoạt thần châu (6)


Mã Thành Phong kinh ngạc nói: "Các ngươi làm sao mà vào được đây?"

"Làm sao mà vào được đây ư? Cái độc trận nho nhỏ này của các ngươi vẫn còn chưa làm khó được chúng ta."

Người nói chuyện là người cầm đầu, hơn mười người này đều che mặt, nhìn không rõ diện mạo, có thể phá trừ độc trận của Độc Môn, thì có thể biết được mấy chục người này không phải đơn giản.

Hai người Niên Dữ Hành với Mã Thành Phong không tự chủ được nhìn lại về phía rừng cây xung quanh.

Dường như nhìn thấu tâm tư của Mã Thành Phong và Niên Dữ Hành, hắc y nhân cầm đầu đó nói: "Các ngươi yên tâm, chúng ta chỉ khiến cho thuộc hạ của các ngươi nghỉ ngơi một chút, chúng ta cũng không muốn có địch nhân là Độc Môn lợi hại như vậy."

Nghe vậy, Mã Thành Phong với Niên Dữ Hành lúc này mới buông được nỗi lo lắng trong lòng, nói cho cùng bọn họ lần này mang đến cũng đều là tinh anh của Độc Môn, nếu như những người này đều gặp phải bất trắc, bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào trở về gặp môn chủ của bọn họ.

Niên Dữ Hành lạnh lùng thốt: "Các ngươi rốt cuộc là ai?" Nói xong hai mắt chớp động quang mang hãi nhân, liếc nhìn mấy chục hắc y nhân trước mặt.

"Chúng ta là ai ư?" Hắc y nhân vừa rồi nói: "Các ngươi muốn biết chúng ta là ai sao?"

Niên Dữ Hành gật đầu.

Thấy vậy, hắc y nhân đó nói: "Được, các ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi." Nói xong, trước tiên lột bỏ mặt nạ của bản thân.

"Thượng Trung Dân!"

Mọi người tại trường nhìn thấy diện mạo của lão giả cầm đầu, nhịn không được thấp giọng hô lên một tiếng kinh hãi.

Trấn định tinh thần một chút, Mã Thành Phong nói: "Nguyên lai là đại lão trong Thiên Vương Môn tứ lão: Thượng Trung Dân Thượng tiền bối, không tưởng được ngay cả Thiên Vương Môn Thượng tiền bối cũng đều đã tham gia, xem ra là tình thế bắt buộc phải đoạt được rồi."

"Nói hay lắm. Nói hay lắm!" Thượng Trung Dân nói: "Lão phu cũng nhận mệnh lệnh của môn chủ, nhất định phải đoạt được Hổ Phách Thần Châu, hy vọng chư vị không nên làm khó dễ lão phu, nếu không thì lão phu đành phải cứng rắn tranh cướp."

Nghe vậy, mọi người tại trường biến sắc, nhất thời giật mình đứng lặng tại chỗ, không biết làm sao là tốt, nếu như dễ dàng bỏ đi thì nỗ lực của bản thân mấy người đã phí công vô ích, nếu như không bỏ đi thì đối với cửa ải Thượng Trung Dân này, bọn họ không dễ dàng vượt qua.

Nói hơi bịa có lẽ là Trung Dân, đại lão trong Thiên Vương Môn tứ lão, một thân võ công đăng phong tạo cực, thành danh đã năm sáu chục năm, cho tới bây giờ chưa từng bị chiến bại, cũng rất ít người biết rốt cuộc võ công của lão ta đạt tới trình độ nào, ngay cả môn chủ của Thiên Vương Môn cũng nể nang ba phần. Mà thời gian lão ta xuất đạo lại càng sớm, thậm chí so với Quách Phóng, Âu Dương Hoa cũng phải sớm hơn vài chục năm, mấy người gặp mặt cũng phải xưng là tiền bối.

Không kể tới Thượng Trung Dân, tứ đại sứ giả cùng tứ đại hộ pháp sau lưng lão ta đều là cao thủ nhất lưu trong giang hồ, bất luận một phương thế lực nào tại trường cũng không có khả năng đối phó với họ.

"Nếu như mọi người không có ý kiến gì thì lão phu sẽ phải đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu đây."

Trong lúc mọi người bị uy hiếp trước uy quyền của lão, nhất thời không ngừng do dự, thanh âm trầm thấp đó của Thượng Trung Dân truyền vào trong tai mọi người, cùng lúc với câu nói, hai mắt quang mang đại thịnh, lạnh lùng liếc nhìn mọi người tại trường. Người có võ công hơi kém cảm thấy như rơi vào trong hố băng, ngay cả bọn người Quách Phóng, Âu Dương Hoa cũng chỉ có vận công chống cự.

"Thượng lão, hãy chậm đã!"

Khi Thượng Trung Dân chuẩn bị đến cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu trên người Song Quái, một thanh âm sang sảng từ rừng cây phía xa truyền đến, từ lúc nghe được từ thứ nhất thì cảm giác được người này vẫn còn ở cách ngoài mấy trăm trượng, đến khi từ cuối cùng phát ra thì thân ảnh của người này đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Đó là một lão giả trông vào khoảng ngũ tuần, Ngô Lai lúc đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, đã từng nhìn thấy lão giả thần bí đó, bất quá lúc này bên cạnh lão ta tịnh không có cặp vợ chồng trung niên và thiếu nữ mỹ lệ đó nữa.

Vừa thấy người đi đến, Thượng Trung Dân sắc mặt đại biến, tiếp đó lạnh lùng thốt: "Sao lại là lão gia hỏa nhà ngươi chứ, không tưởng tượng được mấy chục năm không gặp, ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã vào trong quan tài rồi chứ!"

"Làm sao có thể thế nhỉ?" Lão giả ha ha cười lớn, nói: "Ngươi không chết, ta sao lại có thể chết chứ?"

Ở bên cạnh, Quách Phóng, Âu Dương Hoa, Niên Dữ Hành cùng với rất đông cao thủ của Quỷ Cốc Tà Điện đều nghi hoặc nhìn lão giả, hiển nhiên không biết thân phận của lão ta, nhưng từ việc Thượng Trung Dân khi nhìn thấy lão sắc mặt đại biến thì lão giả này tuyệt đối không đơn giản, một lão giả khiến cho Thượng Trung Dân cũng phải kiêng dè.

Song Quái chính đang ngồi xếp bằng trên mặt đất để trị thương, dường như đang vừa suy nghĩ vừa nhìn lão giả, đột nhiên đưa mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt đại biến. Hiển nhiên đã biết thân thế của lão giả, môi giật giật, cuối cùng vẫn không có mở miệng nói gì cả.

Hai người đang trị thương, người khác tịnh không phát hiện ra, trong con mắt của người khác, Song Quái chỉ đang ngồi xếp bằng nghỉ ngơi ở nơi đó, Song Quái có một phương pháp trị thương đặc thù, người khác không biết cũng không thể tin rằng đó là phương pháp trị thương.

Thượng Trung Dân chăm chú nhìn lão giả, mà lão giả cũng đang lườm mắt nhìn Thượng Trung Dân, sau cùng, Thượng Trung Dân hỏi: "Hôm nay, ngươi cũng đến ngăn trở chúng ta có được Hổ Phách Thần Châu?"

Lão giả nói: "Cứ xem như là vậy đi! Phàm là người biết bí mật thực sự của Hổ Phách Thần Châu thì đều là người muốn có được Hổ Phách Thần Châu, ta đều phải ngăn cản những người này. Mà ngươi thì nhất định là người biết bí mật này, cho nên ngươi nhất định sẽ không thể có được Hổ Phách Thần Châu."

Nghe vậy, Thượng Trung Dân lại biến sắc, hơi kinh ngạc, nói: "Ngươi làm sao biết ta am hiểu bí mật thực sự của Hổ Phách Thần Châu?"

Lão giả ha ha cười lớn, nói: "Điều này thì ngươi không cần phải biết."

Thượng Trung Dân hung hãn nói: "Chỉ dựa vào mình ngươi cũng muốn ngăn cản Thiên Vương Môn bọn ta có được Hổ Phách Thần Châu sao?"

Lão giả nói: "Đương nhiên không chỉ có mình ta, ngươi nhìn xem rất đông cao thủ tại trường, người nào nguyện ý để cho các ngươi có được Hổ Phách Thần Châu? Bọn họ chỉ là bị bức bách bởi uy quyền của Thiên Vương Môn nhà ngươi, một khi ngươi với ta đánh nhau sống chết, bọn họ sẽ có khả năng đến tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu."

Thượng Trung Dân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cao thủ của Độc Môn, Quỷ Cốc Tà Điện, ánh mắt lóe lên bất định, hiểu rõ lão giả nói không sai.

Thượng Trung Dân nói: "Cho dù bọn họ đến lúc đó làm loạn như thế nào, chỉ cần chúng ta với lực lượng tuyệt đối áp đảo bọn họ, bọn họ cũng không dám làm ẩu làm càng."

"Thật không?" Lão giả lại cười lạnh nói: "Cho dù toàn bộ tứ lão của Thiên Vương Môn các ngươi đều đến, các ngươi cũng vị tất có thể đoạt được Hổ Phách Thần Châu." Nói xong đột nhiên quay đầu về phía rừng cây phía xa cao giọng gọi: "Vu huynh, Tôn huynh, các ngươi không nên ở nơi đó xem náo nhiệt nữa, hãy đi ra gặp gỡ lão bằng hữu đi!"

"Yên huynh đã mở miệng, chúng ta nếu không đi ra thì đúng là đã không nể mặt Yên huynh, huống chi vẫn còn có mấy vị lão bằng hữu ở đó, chúng ta cũng muốn gặp mặt."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.