Chương 186: Tranh đoạt thần châu (7)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 3400 chữ
- 2019-09-05 02:22:19
"Yên huynh đã mở miệng, chúng ta nếu không đi ra thì đúng là đã không nể mặt Yên huynh, huống chi vẫn còn có mấy vị lão bằng hữu ở đó, chúng ta cũng muốn gặp mặt."
Vừa nghe thấy thanh âm này, Ngô Lai đã biết là một người trong Văn Nho Song Tiên, còn như là ai thì chàng cũng không nhớ rõ, dẫu sao bọn họ cũng chỉ gặp nhau một lần.
Nhìn thấy cao thủ không ngừng xuất hiện thế này, Ngô Lai chỉ đành cười khổ, không thể tưởng được lại có nhiều cao thủ đến vì Hổ Phách Thần Châu như vậy, chàng bắt đầu hối hận bản thân không cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu trước khi những người này đến nơi, mà võ công của những cao thủ này ngày càng cao hơn, hiện tại muốn cướp đoạt, sợ rằng so với ngày trước còn khó hơn.
Cùng với tiếng nói phát ra, Văn Nho Song Tiên đã xuất hiện bên cạnh vô danh lão giả đó.
"Văn Nho Song Tiên!"
Hầu như tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, có mấy người thậm chí thốt lên danh hiệu của hai người một cách kinh hãi, nhưng lại có ba người ngoại lệ, chính là vô danh lão giả đó và Song Quái, vô danh lão giả đó sớm đã biết đến sự tồn tại của song tiên, mà Song Quái cũng tựa hồ sớm đã biết Văn Nho Song Tiên sẽ xuất hiện, tịnh không quá kinh ngạc.
Thượng Trung Dân thấy Văn Nho Song Tiên đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lại biến đổi, không tưởng tượng được Văn Nho Song Tiên lại đột nhiên xuất hiện, phá hỏng kế hoạch vốn tưởng như hoàn hảo của hắn. Đúng là ba lão kia đến, bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng có được Hổ Phách Thần Châu. Huống chi vẫn còn có rất nhiều cao thủ khác, bề ngoài bị bức bách thần phục Thiên Vương Môn bọn họ, nhưng trong lòng tịnh không phục.
Văn Tiên Vu Văn nhìn Thượng Trung Dân, ha ha cười lớn, nói: "Thượng huynh, mấy chục năm không gặp, Thượng huynh phong thái vẫn như ngày xưa!" Lại nhìn sang Song Quái ở bên cạnh đang ngồi xếp bằng suốt trên mặt đất, nói: "Bách Lý huynh, Nguyên huynh, chúng ta lại gặp mặt nhau."
Song Quái gật đầu, không nói gì cả, có lẽ hết thảy mọi người tại trường cho rằng Song Quái đã thụ trọng thương, kỳ thực nội thương của hai người sớm đã khỏi hẳn nhờ vào phương pháp trị thương đặc thù. Chỉ có điều hai người lúc này đang là hai kẻ yếu thế.
"Âu Dương huynh, Quách huynh, đã lâu không gặp."
Không đợi người khác nói, Nho Tiên Tôn Nho đã hướng về phía Quách Phóng với Âu Dương Hoa ở bên cạnh chào hỏi, nói cho cùng mấy người đều là cao thủ cùng thời tương đối xuất sắc trên giang hồ.
Quách Phóng với Âu Dương Hoa cùng lúc gật đầu, tỏ vẻ lĩnh hội.
"Thượng huynh, ta thấy các ngươi nên bỏ qua Hổ Phách Thần Châu, đừng nên quá tham vọng về truyền thuyết đã quá xa xưa đó của Hổ Phách Thần Châu, đó chỉ là một truyền thuyết, không thể là sự thật, cho dù là thật thì chúng ta cũng không thể cho phép các ngươi có được Hổ Phách Thần Châu."
Lúc này, vô danh lão giả đó đột nhiên quay sang nói với Thượng Trung Dân đang trầm mặc im lặng ở bên cạnh.
Mọi người đều bị lời nói của vô danh lão giả làm cho đầu óc như trong sương mù, nhưng có một điểm mọi người cũng hiểu rõ, đó chính là Hổ Phách Thần Châu này vẫn còn có một truyền thuyết thần bí, có lẽ là một bí mật mà trên giang hồ rất ít người biết đến.
Thượng Trung Dân nghe vậy, tịnh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng liếc nhìn mọi người tại trường. Dễ nhận thấy hai người Quách Phóng, Âu Dương Hoa lúc này đã đứng ở một bên với song tiên và lão giả đó, mà người của ba phái Quỷ Cốc Tà Điện, Độc Môn sớm đã lui về phía sau rất xa, một điệu bộ giống như đang xem náo nhiệt, chỉ có Song Quái vẫn còn ngồi ở giữa.
Thượng Trung Dân không thể không do dự. Bởi vì chỉ vô danh lão giả đó thì cũng đủ đối phó với bọn họ, huống chi bên cạnh còn có hai cao thủ là Quách Phóng với Âu Dương Hoa, hai cao thủ này so với bản thân không mảy may thua kém bao nhiêu.
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Ngay lúc này, trong không trung đột nhiên truyền đến thanh âm của rất đông người lướt nhanh đến.
Trong chốc lát, bên cạnh Thượng Trung Dân lại đã xuất hiện ba lão giả, ba cao thủ võ công tuyệt đối không thể yếu kém, bọn họ chính là tam lão khác của Thiên Vương Môn.
Sự xuất hiện của tam lão đem tới cho Thượng Trung Dân niềm tin to lớn, nhưng lão lại không dám khinh cử vọng động. Bởi vì với lực lượng lúc này của bọn họ cũng vị tất có thể đoạt được Hổ Phách Thần Châu từ trong tay nhiều cao thủ như vậy, cho dù có đoạt được, bọn họ vẫn phải đối mặt với cao thủ ẩn tàng một bên, một số cao thủ có khả năng càng lợi hại hơn so với bọn họ.
Khi tam lão kia của Thiên Vương Môn xuất hiện ở bên cạnh Thượng Trung Dân, cách không xa phía sau song tiên cũng đã xuất hiện vài chục vị cao thủ: huynh đệ Hoắc Danh, Hoắc Chấn của Hoắc gia với cao thủ của Phong Cốc Thiên Đường Môn.
Lúc này, trong trường đã phân rõ làm mấy phe, Thiên Vương Môn với song tiên cùng lão giả đó là thế lực mạnh nhất, bởi vì hai phe bọn họ đều gia tăng cao thủ, và ngoài ra còn có vài thế lực nữa, đó chính là hai phe Quỷ Cốc Tà Điện với Độc Môn. Một phe khác chính là Song Quái, mà bọn họ lại là tiêu điểm của toàn bộ cuộc tranh đấu, bất kể bọn họ đứng ở phe nào, đem Hổ Phách Thần Châu giao cho một phe thì phe đó đều sẽ toàn lực bảo vệ Song Quái.
Ngô Lai ở phía xa trong bộ hắc y quỷ quái, hai mắt chớp động quang mang khác thường, nhìn cao thủ không ngừng xuất hiện trong trường, không tưởng tượng được viên Hổ Phách Thần Châu nho nhỏ mà lại khiến cho mấy thế lực giang hồ lớn xuất hết ra tinh anh, với lại còn dẫn xuất nhiều cao thủ giang hồ hàng mấy chục năm như vậy.
Tình cảnh này dù cho võ lâm đại hội ngày xưa cũng đều chưa từng náo nhiệt như thế.
Tình cảnh nhất thời rơi vào tình thế căng thẳng, mấy đại thế lực đều không dám tùy tiện xuất thủ, sự yên lặng đáng sợ, ngay cả tiếng một cây kim rớt xuống đất cũng đều có thể nghe được.
"Bao nhiêu người các ngươi đều đã muốn có được Hổ Phách Thần Châu như vậy, ta sẽ đem Hổ Phách Thần Châu giao cho các ngươi, các ngươi tự mình cướp đoạt nhé!"
Ngay lúc này, thanh âm của Bách Lý Phong đột nhiên truyền đến, cùng với thanh âm vừa xuất, Bách Lý Phong đã lấy Hổ Phách Thần Châu từ trong lòng ra ném lên không trung, đồng thời cùng với Nguyên Mãnh cấp tốc lui về phía sau.
Chỉ thấy một đoàn quang cầu tán phát quang mang màu trắng sữa đột nhiên xuất hiện trong không trung, giữa màn đêm đem kịt như thế lộ ra vẻ chói mắt.
Cùng lúc Bách Lý Phong ném Hổ Phách Thần Châu ra, một đạo nhân ảnh đột nhiên từ trong lùm cỏ phía xa, với tốc độ nhanh đến mức không thể nào nhanh hơn nữa, lao về phía Hổ Phách Thần Châu trên không trung.
Tốc độ của đạo nhân ảnh này có thể nói là nhanh đến cực điểm, mắt đã nhìn thấy người này đã sắp truy tới Hổ Phách Thần Châu trên không.
Đột nhiên, một đạo kình phong đột kích về phía Hổ Phách Thần Châu trên không, chấn bay viên ngọc này sang một bên, cùng lúc đó, một đạo nhân ảnh khác cũng lao về phía Hổ Phách Thần Châu, tốc độ không mảy may thua kém so với cái bóng đen kia.
Hành động bất ngờ này của Bách Lý Phong khiến cho tất cả mọi người tại trường đều đờ ra, đến cả bọn người song tiên, Quách Phóng, Thượng Trung Dân cũng giật mình, không kịp phản ứng trở lại.
Trong lúc những người này còn đang giật mình, hai nhân ảnh trên không trung đã giao thủ mấy chiêu để tranh giành Hổ Phách Thần Châu, nhưng lại đều không đoạt được Hổ Phách Thần Châu, mà Hổ Phách Thần Châu bị kình phong khi hai người đả đấu cuộn xuắn không ngừng bay đi về phía nơi xa, với lại chưa có chiều hướng muốn dừng lại.
Giây lát sau, mấy người này mới phản ứng trở lại, gần như tất cả mọi người đều lao về hướng Hổ Phách Thần Châu bay xa, truy đuổi theo.
Phản ứng trở lại sớm nhất là mấy người Quỷ Diệt, tiếp đó là Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành cùng Dư gia huynh đệ, cùng lúc bọn người Quỷ Diệt đuổi theo về phía Hổ Phách Thần Châu, bốn người Niên Dữ Hành cũng đồng đuổi theo lên, cũng không quên phóng độc về phía sau, ngăn cản bước chân của người khác, trong nhất thời ở giữa trường yên vụ (sương mù) nổi lên mù mịt, khiến cho màn đêm vốn đen kịt càng thêm hỗn độn.
"Mọi người cẩn thận, trong yên vụ có độc!"
"Mọi người cẩn thận, trong yên vụ có độc!
Cùng lúc yên vụ xuất hiện, giữa trường cũng không biết ai đó kêu to một tiếng, thanh âm vừa xuất ra, liền có thanh âm 'bình bình' của cái gì đó ngã xuống đất, rõ ràng là có người đã bị trúng độc.
Một số cao thủ vốn muốn đi cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu, khi nghe thấy lời cảnh báo của người nọ cùng tiếng người ngã xuống đất, vội vàng dừng cước bộ, vận công bế trụ hô hấp, đề phòng hít phải khói độc.
Những khói độc này mặc dù không hại được đến tính mệnh, nhưng lại có thể ngăn cản bước chân bọn họ, đến cả mấy vị cao thủ như song tiên, Quách Phóng, Âu Dương Hoa và Thượng Trung Dân cũng không ngoại lệ, bọn họ vì không muốn trúng khói độc nên không thể không vận công bế trụ hô hấp.
Lúc này, Hổ Phách Thần Châu trên không trung cũng bay hết đà, đã có chiều hướng từ từ rơi xuống.
Hai nhân ảnh trên không gần như đồng thời lao về phía Hổ Phách Thần Châu đang từ từ rơi xuống, tốc độ nhanh đến kinh người. Vốn là hai người cách Hổ Phách Thần Châu có đến mấy chục thước, lách mình một cái đồng thời xuất hiện phía trước Hổ Phách Thần Châu, cùng lúc thò tay bắt lấy Hổ Phách Thần Châu, một chưởng tấn công về phía đối phương.
Cự ly mấy chục thước đối với một người thông hiểu võ công mà nói tịnh không thể coi là gì cả, nhưng mà chỗ đáng sợ của hai hắc y nhân này chính là trên không trung không cần hoán khí, liền xuất hiện trực tiếp trước Hổ Phách Thần Châu, Cũng chỉ người có khinh công đạt tới mức đăng phong tạo cực mới có thể làm được.
Lúc này, những cao thủ của Quỷ Cốc Tà Điện Quỷ Diệt, Quỷ Tâm cùng Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành, Dư gia huynh đệ, hơn mười người gần như đồng thời xuất hiện phía bên dưới hai hắc y nhân.
Khi bốn người Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành, Dư gia huynh đệ cước bộ vẫn chưa chạm đất, bốn người Quỷ Diệt, Quỷ Tâm, Tà Tâm, Tà Nhãn đột nhiên công kích về phía bốn người Mã Thành Phong, tốc độ không nhanh, nhưng song chưởng lại chứa đựng kinh khí cường đại vô cùng. Mặt khác ba người Lưu Tinh Trạch, Tà Nhân, Quỷ Đao gần như đồng thời nhảy lên, hướng về phía một trong hai hắc y nhân công tới, cùng hắc y nhân xuất hiện trước hình thành tình thế bốn người đánh một người.
Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành, Dư gia huynh đệ còn chưa có phản ứng trở lại, đòn công kích của bốn người Quỷ Diệt đã tới trước mặt của bốn người. Bốn người Mã Thành Phong không hề có chuẩn bị, đành phải lách mình tránh. Cái lách tránh này đã làm cho họ cách xa Hổ Phách Thần Châu. Mà bốn người Quỷ Diệt cũng không truy kích, chỉ đứng ở chỗ đó ngăn chặn lối đi của Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành và Dư gia huynh đệ.
Bốn người Mã Thành Phong, Niên Dữ Hành đưa mắt nhìn nhau, gần như đồng thời lao về phía bốn người Quỷ Diệt, trong nháy mắt mấy người đã giao chiến thành một đoàn. Mấy người công lực không sai biệt bao nhiêu, trong nhất thời cũng không có kết quả gì.
Lúc này, trong trường đấu, khói độc đã tản đi, vài người nằm xuống trên mặt đất, mấy người này võ công không quá cao cường, một số ít người phản ứng hơi chậm, và còn có vài cao thủ đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hiển nhiên đã trúng độc và đang nhắm mắt ép chất độc.
Lúc này, mấy người tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu cũng đến thời khắc quan trọng nhất. Khi hai hắc y nhân cùng lúc công kích đối phương một chưởng và bắt lấy Hổ Phách Thần Châu, thân ảnh ba người Tà Nhân, Quỷ Đao, Lưu Tinh Trạch đã xuất hiện ở chỗ một hắc y nhân, mà chưởng của hai người Tà Nhân, Quỷ Đao cũng cùng lúc vung về phía hắc y nhân đó.
Hắc y nhân đó không tưởng được có thể đột nhiên xuất hiện ba người hướng về phía mình công kích, đành phải buông bàn tay đang bắt lấy Hổ Phách Thần Châu, lách mình lui về phía sau, tránh khỏi sự công kích của ba người Lưu Tinh Trạch. Bởi vì hắn hiểu rõ cho dù bản thân có đoạt được Hổ Phách Thần Châu, cũng ắt phải bị hợp kích của ba cao thủ đánh thành trọng thương, cho nên hắn lựa chọn lui về phía sau, lùi khỏi phạm vi công kích của ba người, hung hãn trừng mắt bốn người một cái, lách mình vọt tới rừng cây phía xa, biến mất vô tung vô ảnh, bởi vì hắn càng hiểu rõ ở trong nhiều cao thủ như vậy thì đã mất đi cơ hội đoạt được Hổ Phách Thần Châu, giống như đã không còn cơ hội nữa.
Hắc y nhân còn lại thò tay nắm chắc lấy Hổ Phách Thần Châu, trong mắt hiện lên một tia hỉ sắc.
Lúc này hai huynh đệ Hoắc gia, mấy vị cao thủ của Thiên Vương Môn cùng cao thủ của Phong Cốc, Thiên Đường Môn đều đã đuổi đến.
Hổ Phách Thần Châu này là giả!"
Vào lúc rất đông cao thủ chuẩn bị cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu trong tay hắc y nhân, hắc y nhân đó chợt nói với vẻ vô cùng giận dữ, đồng thời với cơn giận, trong tay vận kình một cái, viên Hổ Phách Thần Châu giả đó liền hóa thành bụi phấn.
Nghe vậy, hết thảy mọi người đều ngẩn ra, khi nhìn thấy Hổ Phách Thần Châu trong tay hắc y nhân hóa thành bụi phấn thì mới biết là bị mắc lừa.
Đúng lúc nhìn thấy Hổ Phách Thần Châu trong tay hắc y nhân hóa thành bụi phấn, bọn người Quỷ Diệt chính đang đả đấu kịch liệt ở bên cạnh, nghe vậy, gần như đồng thời ngừng đánh nhau.
Tất cả mọi người gần như cùng lúc đều hướng ánh mắt về chỗ Song Quái vừa mới đứng, bất quá lúc này tại trường đã không còn bóng dáng của Song Quái nữa, ngay cả bọn người song tiên, vô danh lão giả đó, Thiên Vương Môn tứ lão, Quách Phóng, Âu Dương Hoa cũng đã biến mất tung tích.
Mọi người bất giác lắc đầu cười khổ, không nghĩ rằng Song Quái đã thụ trọng thương mà còn dám dùng trò lừa gạt. Đặc biệt là người của Quỷ Cốc Tà Điện, Độc Môn, bọn họ lần này gần như xuất ra hết tinh anh, nhưng rút cuộc vẫn thất bại.
Lặng đi trong chốc lát, mọi người đành phải tản đi, dù cho muốn truy đuổi nhưng bọn họ cũng không biết phương hướng mà Song Quái rời đi thì làm sao truy theo được. Nhưng cũng có người cam tâm đi tìm kiếm về bốn phía xung quanh, trong đó có cao thủ của Quỷ Cốc Tà Điện, Độc Môn và Hoắc gia huynh đệ.
Lại nói Song Quái khi ném đi Hổ Phách Thần Châu giả trong tay, liền nhân lúc tất cả mọi người đều chú ý tới Hổ Phách Thần Châu, lách mình lui về phía sau, bay lướt về phía rừng cây phía xa.
Lúc mới bắt đầu, bọn người song tiên quả thực bị Hổ Phách Thần Châu thu hút mục quang, nhưng khói độc của bọn người Độc Môn Mã Thành Phong phóng ra vừa vặn ngăn cản ánh mắt cùng bước chân của mấy vị cao thủ như song tiên. Bọn họ đành phải vận công dựa vào tai để lắng nghe động tĩnh bốn phía xung quanh.
Trong tai của mấy người bọn họ lần lượt truyền đến thanh âm của Song Quái đang bay lướt đi, thoáng lặng người rồi gần như đồng thời truy đuổi theo Song Quái, trong chốc lát đã biến mất nơi rừng rậm phía xa.
Ngô Lai từ đầu chí cuối đều ẩn tàng trên cây cổ thụ ở ngoài mấy chục trượng, không lộ ra một chút khí tức nào cả, nhìn thấy càng lúc càng hỗn loạn, càng ngày càng nhiều cao thủ giang hồ tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu, khiến cho người ngoài cuộc như Ngô Lai cũng đều cảm thấy giật mình.
Cho đến tận lúc bên đó đang hỗn loạn vì Hổ Phách Thần Châu, bên này thì bọn cao thủ song tiên truy đuổi theo hướng Song Quái rời khỏi, sau một lát, Ngô Lai mới lách mình đuổi kịp.
Bọn người Song Quái, song tiên, Thiên Vương Môn tứ lão đều là cao thủ trong giang hồ, tốc độ khinh công bản thân nhanh đến kinh người. Nhưng đứng trước Thiểm Thiên Quyết này của Ngô Lai vốn có thể xưng là thân pháp khinh công nhanh nhất trong thiên hạ, liền tỏ ra có phần chậm hơn.
Ngô Lai chỉ lách mình vài cái đã nhìn thấy thân ảnh bọn người song tiên, Thiên Vương Môn tứ lão ở phía trước đang toàn lực phi hành. Ngoài mấy chục trượng phía trước lại còn có hai nhân ảnh đang lướt như bay về phía trước với tốc độ kinh người, chắc hẳn đúng là Song Quái.
Ngô Lai chú ý đi theo phía sau mọi người, sử dụng ra Thiểm Thiên Quyết, trông giống như một đạo khói xanh. Dù cho ở cách chàng ngoài mấy trượng cũng nhìn không rõ sự tồn tại của chàng, người ta cũng tưởng là một đạo mây đen trong bầu trời đêm, di chuyển với tốc độ như thiểm điện.
Bỗng nhiên thân ảnh của Song Quái ngừng lại và hạ xuống, và bọn người song tiên đang theo gót ở phía sau ngoài mấy chục trượng, trong chớp mắt mà Song Quái dừng lại, đã tới sau lưng bọn chúng.
"Song Quái, các ngươi nên đem Hổ Phách Thần Châu giao ra đi!"