Chương 221 : Sứ Giả Âm Mưu (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2292 chữ
- 2019-09-05 02:22:24
Thanh âm vừa dứt, cửa phòng đã bị đẩy mở ra, Lương Mị tiến vào.
Lương Mị mặc dù hôm nay không mặc theo kiểu lộ liễu như trước kia, nhưng lại là một bộ quần áo bó sát người, thân thể vốn cực kỳ phong mãn lộ ra càng đầy đặn hơn, đường cong lung linh càng tôn lên cực kỳ động lòng người. Ngô Lai đang ở trên nóc phòng nghe trộm mấy người nói chuyện cũng đờ ra khi vừa nhìn thấy Lương Mị, thiếu chút nữa thì rơi từ trên nóc phòng xuống.
Liên sứ giả vốn đang định nói ra mục đích đến đây, thì nhìn thấy Lương Mị đột nhiên xuất hiện, đôi mắt đờ ra nhìn chòng chọc vào Lương Mị, cũng quên luôn mục đích của mình.
"Mị nhi, đây là Liên sứ giả của Thiên Ma môn của ta, hãy nhanh qua đây bái kiến Liên sứ giả." Lúc này, Lương Quân vội vàng nói với Lương Mị vừa mới đi vào.
Nghe vậy, Lương Mị vội vàng hướng về phía Liên sứ giả, hành lễ nói: "Tiểu nữ tử Lương Mị tham kiến Liên sứ giả."
Lúc này, Liên sứ giả mới lấy lại tinh thần, vội nói: "Lương tiểu thư đa lễ rồi." Nói xong, hai mắt lại quét tới quét lui một cách không kiêng dè trên người Lương Mị, không mảy may che giấu ý nghĩ trong lòng.
Thấy vậy, Lương Mị cười lạnh trong lòng. Với loại người háo sắc giống như Liên sứ giả này, nàng đã thấy nhiều rồi.
"Liên sứ giả, đã không còn sớm nữa, sứ giả đường sá xa xôi mà đến, vẫn còn chưa nghỉ ngơi, chi bằng hãy nghỉ ngơi trước, có việc gì phân phó, ngày mai chúng ta lại bàn bạc." Lương Quân nhìn sang Lương Mị ở bên cạnh, nói: "Ngày mai ta bảo Mị nhi dẫn Liên sứ giả thăm thú Lâm Châu thành, thưởng thức phong cảnh ở đây."
Nghe vậy, Liên sứ giả vội vã gật đầu, sớm đã quên sạch sành sanh mục đích của bản thân, đôi mắt say mê nhìn chằm chằm vào Lương Mị, hoàn toàn đã bị mỹ sắc của Lương Mị mê hoặc.
Lương Huy ở bên cạnh thấy vậy, sắc mặt hơi biến đổi.
"Nhị đệ, phiền ngươi dẫn Liên sứ giả đến khách phòng nghỉ ngơi."
Trong lúc sắc mặt Lương Huy biến đổi, định đề tỉnh Liên sứ giả, Lương Quân đột nhiên hướng về phía Lương Huy nói, đã sớm chặn lời của Lương Huy.
Lương Huy gật đầu nói: "Liên sứ giả xin mời đi theo ta."
Liên sứ giả đi theo Lương Huy ra cửa phòng, lúc đi, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn quét đi quét lại trên thân thể phong mãn của Lương Mị.
Oao!
Nhìn hình bóng của Liên sứ giả đi xa, Lương Quân nhịn không được nhẹ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế dựa sau lưng, không ngừng lắc đầu.
Phụ thân ...
Nhìn thấy biểu tình của Lương Quân, Lương Mị nhịn không được nói, nhưng mà vẫn còn chưa nói ra, đã bị Lương Quân ngăn cản lại.
"Mị nhi, con không cần phải nói gì cả, phụ thân hiểu rất rõ. Thời gian không còn sớm, con trước hết hãy trở về nghỉ ngơi đi! Ngày mai con còn phải cùng đưa Liên sứ giả đi thăm thú Lâm Châu thành."
Nghe vậy, Lương Mị gật gật đầu, nhìn Lương Quân mở miệng muốn nói, nhưng lại không nói gì, quay mình lui ra khỏi phòng, để lại Lương Quân yên lặng ngồi một mình ở nơi đó.
Cùng lúc Lương Mị rời đi, Ngô Lai cũng lách mình xuống khỏi nóc phòng, lặng lẽ đi theo sau lưng Lương Mị.
Lại nói Lương Huy dẫn Liên sứ giả đi về phía khách phòng. Lương Huy ở phía trước dẫn đường, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đã nảy sinh sự bất mãn đối với Liên sứ giả, còn Liên sứ giả đang theo sau lưng hắn, trong đầu lại nghĩ đến Lương Mị mỹ lệ động lòng người.
"Lương huynh, vừa rồi vị cô nương đó có thực sự là cháu gái huynh không?" Lúc này, Liên sứ giả sau lưng đột nhiên nói: "Không tưởng được cháu gái huynh lại mỹ lệ động nhân như vậy." Nói xong trên khuôn mặt bất giác lộ ra một nụ cười tà dị. Nam nhân nào cũng đều biết ý nghĩ sâu xa của nụ cười đó.
Quay đầu nhìn khuôn mặt xấu xí của Liên sứ giả, Lương Huy gật gật đầu, trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ chán ghét, có điều vì mục tiêu mà bản thân đợi chờ đã lâu, hắn không thể không lấy lòng Liên sứ giả.
"Liên sứ giả, cháu gái này của ta đúng là Lương gia đệ nhất mỹ nữ, cũng không biết có bao nhiêu tài tử anh tuấn muốn chiếm được tâm hồn thiếu nữ này, nhưng nàng lại đều không để ý bất kỳ kẻ nào. Nàng ở trong một cái viện nhỏ cách nơi này không xa, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn không cho người khác tiếp cận."
Vì để lấy lòng Liên sứ giả, Lương Huy không thể không đem tình hình Lương Mị nói ra, đồng thời cũng cảm thấy Liên sứ giả có kỳ vọng rất lớn với mình, bởi rằng với thân phận của đối phương, căn bản là không cần thiết cùng mình xưng huynh gọi đệ.
Liên sứ giả khẽ hứ một tiếng, không nói gì, tiếp tục đi theo Lương Huy về phía khách phòng, còn trên khuôn mặt hắn lại lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Chúc Nhị gia chủ tốt lành!"
Trong lúc hai người đều vừa nghĩ đến tâm sự của bản thân vừa đi về phía trước, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng chào hỏi Lương Huy. Đó là một nam tử trạc độ hai mươi tuổi, rất anh tuấn, trong đôi mắt luôn luôn chớp động quang mang dị dạng, đủ thấy tu vi của hắn không thấp, nhưng càng khiến người ta chú ý là vẻ lạnh lùng của hắn. Căn bản trên khuôn mặt hắn không có bất kỳ biểu tình gì.
Lương Huy nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn người thanh niên, gật gật đầu nói: "Là Thạch Vân à! Ngươi sao lại tối thế này mà vẫn chưa nghỉ ngơi. Thời gian không còn sớm nữa, nên đi nghỉ sớm một chút, ngày mai ta còn có nhiệm vụ giao cho ngươi đó!"
Thạch Vân nói: "Bẩm Nhị gia chủ, thuộc hạ ngủ không được, đành ra đây đi dạo xung quanh." Trong lúc nói, hai mắt hắn lạnh lùng quét sang nhìn Liên sứ giả bên cạnh.
Nhìn thấy biểu tình của Thạch Vân, Liên sứ giả tức giận vô cùng, toàn bộ sắc mặt tức khắc sầm xuống, lạnh lùng nhìn Thạch Vân.
"Thạch Vân, mau đến tham kiến Liên sứ giả."
Khi Liên sứ giả chuẩn bị phát tác, Lương Huy bên cạnh vội vàng nói với Thạch Vân, ngăn cản cơn tức giận của Liên sứ giả.
"Liên sứ giả tốt lành!"
Nghe vậy, nhưng Thạch Vân chỉ hướng về phía Liên sứ giả gật gật đầu, ngay cả nhìn Liên sứ giả một cái cũng không, lại không hành lễ. Điều này khiến cho Liên sứ giả luôn luôn tự giữ thân phận cao quý càng tức giận vô cùng, toàn bộ khuôn mặt đều xạm lại.
"Thạch Vân, thời gian không còn sớm nữa, ngươi nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Như cảm nhận được nộ hỏa trong lòng Liên sứ giả, Lương Huy ở bên cạnh vội vàng hướng về phía Thạch Vân nói.
Thạch Vân gật gật đầu, liền đi về phía gian phòng phía xa, căn bản là không thèm quan tâm đến Liên sứ giả đang đại nộ.
Nhìn hình bóng của Thạch Vân rời đi, khuôn mặt của Liên sứ giả đã chuyển sang màu tím, trong lòng phát thệ lần sau gặp mặt Thạch Vân nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt.
"Xin lỗi, Liên sứ giả." Nhìn Liên sứ giả sắc mặt bất thiện, Lương Huy vội vàng giải thích: "Thạch Vân mặc dù là làm hạ nhân trong Lương gia ta, nhưng lại không cần hành lễ với ta, cho dù gặp đại ca ta cũng vậy."
Nghe vậy, Liên sứ giả kì quái hỏi: "Vì sao vậy?"
"Thạch Vân cũng là một trong rất nhiều người yêu mến cháu gái ta, hắn chẳng những nhân phẩm hạng nhất, mà võ công lại càng cao cường, mặc dù tự nguyện làm hạ nhân của Lương gia ta, nhưng lại không cần hành lễ của hạ nhân." Lương Huy giải thích: "Mặc dù hắn không ngừng lấy lòng Mị nhi, nhưng Mị nhi trước sau lại không cho Thạch Vân một câu trả lời, cho nên hai người cứ luôn luôn dây dưa như vậy. Mà Thạch Vân lại không cam tâm, bèn lưu lại trong phủ suốt."
"Thật thế không?" Liên sứ giả lạnh lùng nói: "Không tưởng được tên gia hỏa này lại còn si tình như vậy, tiếc là Lương cô nương không có hảo cảm nhiều đối với hắn."
"Thôi, không nói chuyện những chuyện này nữa." Lương Huy nói: "Cũng đã muộn rồi, xin mời Liên sứ giả theo ta đến khách phòng nghỉ ngơi đi!"
Liên sứ giả gật gật đầu, theo sau Lương Huy đi về phía khách phòng.
Lương Huy đưa Liên sứ giả vào khách phòng, rồi liền rời đi.
Liên sứ giả ở trong khách phòng ngây người ra giây lát, nghĩ đến dung nhan động lòng người của Lương Mị, sắc tâm đại động, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Không tưởng được Lương gia còn có mỹ nhân như vậy, nhìn thân thể phong mãn cùng vóc dáng kiều mị đó, tư vị chắc chắn là không tệ, ta nhất định phải đoạt được nàng."
Lẩm bẩm tự nói trong chốc lát, Liên sứ giả lộ ra nụ cười quỷ dị trên mặt, lách mình ra khỏi cửa phòng, lướt nhanh về phía tiểu viện nơi Lương Mị ở.
Khi Liên sứ giả mới ra khỏi cửa phòng, từ phía sau chiếc cột nhà phía xa đã xuất hiện một người, chính là Lương Huy, người vừa đưa Liên sứ giả vào khách phòng.
Nhìn bóng hình Liên sứ giả đi xa, Lương Huy lạnh lùng thốt: "Sớm đã biết là ngươi sẽ không yên phận, không ngờ đại ca lại sử dụng chiêu đó."
"Đại ca ơi đại ca!" Lương Huy ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Xem ra ngươi sớm đã hiểu Liên sứ giả này như lòng bàn tay, khiến cho ta càng không tưởng tượng được là ngươi có thể sử dụng quân cờ Lương Mị này, hy sinh nữ nhi duy nhất của bản thân."
"Không được, ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng có cơ hội lần này, ta không thể cứ vứt bỏ như vậy, ngươi đã muốn lợi dụng Lương Mị chi phối Liên sứ giả, ta phải phá hoại kế hoạch của ngươi." Đột nhiên, Lương Huy lẩm bẩm tự nói trong miệng. Trong lòng đã quyết định phá hoại kế hoạch của hai bên.
"Đại ca, ngươi đã vô tình, thì đừng trách ta vô ý."
Vừa mới đi được hai bước, Lương Huy đột nhiên dừng lại, trong miệng lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên một chút sắc khí hung ác. Sau đó đi về phía gian phòng bên cạnh, tịnh không ngăn cản Liên sứ giả.
Ngô Lai với thân pháp khinh công tuyệt thế đi theo sau lưng Lương Mị, mà Lương Mị dường như có tâm sự, từ đầu đến cuối lặng lẽ bước đi, cũng không quay đầu không ngẩng đầu nhìn nơi khác. Tất nhiên, với công lực của Ngô Lai, dù cho Lương Mị xoay người cũng vị tất có thể phát hiện được.
Khuê phòng của Lương Mị bố trí rất thanh nhã, từ trong khuê phòng bay ra hương khí phảng phất, ngay cả Ngô Lai là người ở ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy.
Lương Mị ngồi ở trên giường, ngẩn ngơ nghĩ về tâm sự của bản thân, căn bản không có khả năng phát hiện bên ngoài có người.
Ngô Lai ở ngoài cửa nhìn một chốc, khi chuẩn bị lách mình tiến vào phòng, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh. Ngô Lai kinh hãi, vội vàng lách mình một cái, giống như bích hổ du tường, kề sát vào dưới mái hiên.
Bởi vì lúc Ngô Lai nghe thấy âm thanh, đã cảm ứng được một người đang lướt về phía nơi đây, vả lại công lực rất cao, khiến cho hắn không thể không cẩn thận.
Trong chớp mắt, một bóng người đã lướt nhanh đến trước phòng Lương Mị, nhẹ nhàng dùng tay chọc thủng giấy dán cửa sổ, dòm ngó động tĩnh trong phòng, chính là Liên sứ giả.
Ngô Lai nhìn thấy Liên sứ giả đột nhiên xuất hiện, trong lòng cả kinh, tiếp đó liền hiểu rõ mục đích của đối phương, sắc mặt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Liên sứ giả trèo lên trước cửa sổ lặng lẽ nhìn động tĩnh trong phòng, toàn thân khí tức thu lại, đến cả Ngô Lai ở bên cạnh cũng hầu như không cảm ứng được khí tức trên người đối phương, hơn nữa y phục mà Liên sứ giả mặc rất sẫm màu, trong đêm tối rất khó khiến người phát hiện ra. Dù cho phía xa có người nhìn thấy, cũng sẽ không nghĩ đến đó là người.
"Lạch cạch! Lạch cạch!"
Ngay lúc này, nơi không xa chỗ đó truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.