Chương 222 : Sứ Giả Âm Mưu (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2332 chữ
- 2019-09-05 02:22:24
Đúng lúc này, cách không xa chỗ đó truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Liên sứ giả kinh hãi, vội vã lách mình một cái vọt lên nóc phòng.
Chỉ thấy một nha hoàn đang từ phía xa đi tới phòng Lương Mị, trong tay bưng một chiếc khay, trong đó có một bát canh.
Nha hoàn đi tới phòng Lương Mị, liền gõ cửa nói: "Tiểu thư, canh nhân sâm mà tiểu thư yêu cầu đã tới rồi."
Khi nha hoàn đó bưng canh nhân sâm đi đến dưới mái hiên, Liên sứ giả đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, chìa tay bắn ra một ít bụi phấn vào trong bát canh mà nha hoàn bưng trong tay.
Động tác nho nhỏ này dĩ nhiên không thoát được ánh mắt của Ngô Lai, mặc dù hắn không biết Liên sứ giả bắn thứ gì vào trong cái chén trong tay nha hoàn, nhưng biết đó tuyệt đối không phải là một thứ gì tốt đẹp.
"Vào đi!"
Giây lát sau, trong phòng truyền ra thanh âm của Lương Mị.
Nghe vậy, nha hoàn đó bèn đẩy cửa đi vào.
"Ngươi đem canh đặt ở trên bàn, rồi có thể đi ra." Thanh âm của Lương Mị từ trong gian phòng truyền đến.
"Vâng, tiểu thư." Nha hoàn đặt canh xuống, rồi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng nha hoàn rời khỏi, Liên sứ giả vội nhảy xuống khỏi nóc phòng, đứng phía ngoài quan sát động tĩnh của Lương Mị trong phòng. Nhưng mà hắn lại không biết lúc này thẳng phía trên hắn có một người đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Lương Mị trong phòng trầm tư trong giây lát, trong lòng cực kỳ buồn phiền, ánh mắt cũng không còn sắc thái trước kia, mà còn có một chút vẻ sầu muộn.
"Ôi!" Lương Mị nhịn không được thở dài, đứng dậy đi tới trước bàn, theo thói quen bưng canh nhân sâm trên bàn lên, chậm rãi uống.
Canh nhân sâm vừa vào bụng, Lương Mị lập tức cảm thấy một cỗ kình khí nóng bỏng nổi lên từ nơi đan điền, chảy khắp toàn thân. Lương Mị sắc mặt liền đại biến, vội vàng muốn vận công áp chế đạo chân khí nóng bỏng đó, nhưng chân khí trong cơ thể mỗi khi gặp được cỗ chân khí nóng bỏng đó, liền bị đạo kình khí nóng bỏng đó nhanh chóng thôn phệ.
Ân!
Lương Mị cuối cùng không nhịn được đạo chân khí nóng bỏng đó chảy khắp toàn thân mang đến cảm giác nóng bỏng khoan khoái, thốt ra tiếng rên rỉ, mà khuôn mặt nàng cũng từ từ chuyển sang sắc hồng, hai tay đã không nhịn được giải khai cổ áo, lộ ra nước da trắng tinh như tuyết, hai mắt cũng dần dần mơ màng.
Ngô Lai mặc dù không nhìn được tình hình trong phòng, nhưng đôi tai lại có thể nghe thấy rõ ràng tiếng rên rỉ của Lương Mị trong phòng, ngay tức khắc minh bạch Liên sứ giả đó đã hạ xuân dược vào nàng, hai mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Liên sứ giả, lóe lên một tia sát khí.
Ngô Lai mặc dù rất muốn xuất thủ giết Liên sứ giả đó, nhưng hắn lại không xuất thủ, bởi vì hiểu rõ đối phương mặc dù là đồ vô sỉ, nhưng võ công lợi hại chứ không phải bình thường, không phải là có thể trong một hai chiêu mà sát tử được, một khi kinh động đến người khác trong Lương phủ, hắn liền không có cơ hội. Một điểm càng quan trọng hơn là qua thái độ của bọn người Lương Quân đối với sứ giả, biết rằng thân phận của Liên sứ giả này vô cùng lợi hại. Nếu như đến lúc đó đối phương một mực đổ vạ, bản thân trái lại trở thành cừu non thế tội, có giải thích thế nào thì bọn người Lương Quân đều sẽ không tin mình, cho nên hắn nhẫn nại chờ đợi cơ hội, một kích lấy được mạng gã.
Lúc này, Liên sứ giả vẫn cứ đứng ở chỗ đó nhìn chòng chọc Lương Mị trong phòng, vốn đã ý loạn tình mê chính đang nhẹ cởi y phục muốn làm tản đi năng lượng nóng bỏng trong cơ thể, trong mắt gã lộ ra mục quang dâm tà, trên khuôn mặt là nụ cười dâm đãng.
Đột nhiên, Liên sứ giả động thân, một chưởng đẩy mở cửa, lách mình tiến vào trong phòng.
"Ai đó?"
Thanh âm của Lương Mị từ trong phòng truyền đến, trong thanh âm chứa đựng vẻ xấu hổ. Mặc dù nàng đã bị chân khí nóng bỏng đó trong cơ thể làm cho ý loạn tình mê, nhưng bản thân tịnh chưa thực sự mê thất, tiếng vang do Liên sứ giả đẩy cửa làm nàng giật mình tỉnh dậy.
Cùng lúc tiếng mở cửa vang lên, Lương Mị liền cấp tốc khép y phục đã cởi đi một nửa, vẻ mặt xấu hổ bực tức nhìn chằm chằm vào người đến.
"Liên sứ giả, ngươi làm sao có thể tới đây?"
Khi Lương Mị nhìn thấy rõ người đến, không nhịn được lạnh lùng nói.
Liên sứ giả nhìn nước da như tuyết của Lương Mị lộ ra bên ngoài, khuôn mặt đầy vẻ cười dâm đãng, nói: "Lương cô nương, nàng quả nhiên là một tuyệt thế vưu vật."
"Liên sứ giả, xin ngươi tôn trọng một chút, rời khỏi đi." Lương Mị lạnh lùng thốt, nhưng trên người lại giống như hỏa diễm đang bùng cháy, cực kỳ khó chịu, trong mắt cũng không khống chế được từ từ mơ màng, nước da vốn trắng tinh như tuyết cũng từ từ chuyển sang màu hồng.
"Đi khỏi đây ư? Làm sao có thể được?" Liên sứ giả cười dâm đãng nói: "Nàng là vưu vật như thế, ta nếu như không thể nếm thử được tư vị của nàng, thì không phải là di hận suốt đời sao, nàng nói ta có thể rời khỏi sao?" Vừa nói, người đã tiến về phía trước hai bước.
"Ngươi không được qua đây, nếu không thì ta sẽ không khách khí với ngươi."
Lương Mị thấy đối phương tiến về phía mình, liền kinh hoảng lúng túng nói, đồng thời thân thể cũng không tự chủ được thối lui về phía sau.
"Không khách khí?" Liên sứ giả cười dâm đãng nói: "Nàng đã trúng xuân dược của ta, muốn động thủ sợ rằng đã không còn khí lực nữa." Nói xong lại chậm rãi di chuyển về phía trước.
Lương Mị thấy vậy. Một tay kéo y phục che đậy phần ngực, một chưởng đánh về phía Liên sứ giả, bởi vì nàng đã trúng xuân dược của hắn, toàn thân sớm đã mỏi nhừ vô lực, vốn là tư thế công kích lại biến thành ngã về phía hắn ta.
Lương Mị trong lòng cực kỳ hoảng sợ, đã vô lực thu lại, mà trong cơ thể ngoại trừ chân khí nóng bỏng đó, thì cũng không thể đề khởi một chút chân khí nào nữa, chân khí nóng bỏng đó càng kích động Lương Mị, khiến cho nàng toàn thân nóng bỏng vô bì, chỉ muốn lột bỏ đi y phục trên người, tán phát nhiệt lượng trong cơ thể.
Liên sứ giả lách mình một cái ôm lấy thân thể động lòng người sắp đổ xuống của Lương Mị, đồng thời thò tay điểm huyệt đạo của nàng, bởi vì gã là một kẻ cực kỳ cẩn thận, bất kể là khi nào. Chính vì sợ nàng giả trá lúc này, gã bèn phong trụ công lực của nàng.
Lương Mị nội lực bị phong kín, đạo chân khí nóng bỏng đó trong cơ thể ngay tức khắc ngừng chạy loạn trong cơ thể nàng. Trong đầu nàng liền tỉnh lại rõ ràng, hai mắt kinh hoảng nhìn Liên sứ giả.
Liên sứ giả ôm Lương Mị bị chế trụ, hai tay cảm nhận được thân thể phong mãn của nàng mang đến cảm giác khoan khoái, trong miệng cười dâm đãng, nói: "Nàng quả nhiên là cực phẩm trong nữ nhân, hãy cho phép ta nếm thử tư vị tuyệt diệu này của nàng đi!" Đồng thời với nụ cười dâm đãng, gã ôm lấy Lương Mị đi tới đặt lên trên chiếc giường ở bên cạnh, đưa tay cởi hết y phục vốn đang không hoàn toàn che đậy hết thân thể nàng, lộ ra chiếc yếm hoa sắc. Chiếc yếm hoa sắc này vốn là khá lớn, nhưng trên bộ ngực của Lương Mị thì tỏ ra rất nhỏ. Bởi vì đôi nhũ phong đó của nàng vô cùng phong mãn, song nhũ gần như đã phá bỏ chiếc yếm hoa sắc, nhũ phong tuyết bạch thuận theo hô hấp của Lương Mị không ngừng phập phồng.
Liên sứ giả vừa cười dâm đãng vừa thưởng thức biểu tình kinh hoảng của Lương Mị cùng nước da tuyết bạch, đột nhiên thò tay chậm chạp cởi bỏ chiếc yếm hoa sắc đó, một đôi nhục đoàn tuyết bạch to lớn xuất hiện thuận theo chiếc yếm hoa sắc rời khỏi, trên đầu nhũ phong lộ ra một chút chuyển hồng, rõ ràng là bị tác động của xuân dược kích thích.
Lương Mị chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, lập tức hiểu rõ bộ ngực đã phơi bày ra trước mặt Liên sứ giả đó, liền xấu hổ nhắm hai mắt lại.
Liên sứ giả nhìn bộ dạng Lương Mị hai mắt đóng chặt, không nhịn được mở miệng hôn lên khuôn mặt thanh tú của nàng, đồng thời hai tay lại do thám song nhũ phong mãn đó của nàng.
Trong lúc Liên sứ giả lanh miệng hôn lên khuôn mặt thanh tú của Lương Mị, tay vừa muốn lần mò tới nhũ phong đầy đặn của nàng, gã chợt dừng lại, tiếp đó sắc mặt đại biến. Bởi vì gã cảm giác được nguy hiểm tới gần, loại cảm giác này là khi một cao thủ gặp phải nguy cơ mới có thể cảm thấy.
Ngay khi Liên sứ giả cảm ứng được nguy hiểm, gã liền chuyển thân, một chưởng nghênh đón đạo kình khí đột kích về phía bản thân.
"Bình!"
Một âm thanh trầm c vang lên, chưởng của Liên sứ giả cùng với đạo kình khí đó giao nhau. Thân thể của Liên sứ giả 'phịch phịch, phịch' liên tục thối lui mấy bước, cho đến tận bên giường mới dừng lại, há miệng thổ huyết như suối.
Không đợi Liên sứ giả có bất luận phản ứng gì, một thân ảnh đã nhanh như chớp tấn công về phía gã, chìa tay điểm vào Thiên Linh huyệt của hắn.
Liên sứ giả vẻ mặt kinh hoàng nhìn người đến điểm tới Thiên Linh huyệt bản thân, nhưng lại vô lực né tránh, muốn lùi lại bị chiếc giường phía sau ngăn trở, không có đường có thể thối lui, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn ngón tay của đối phương điểm vào Thiên Linh huyệt mình. Thiên Linh huyệt chính là một trong số nhân sinh tử huyệt, người trúng phải nhất định phải chết.
Người đến chính là Ngô Lai. Hắn luôn luôn chăm chú quan sát hành động của Liên sứ giả. Cho đến tận lúc này Liên sứ giả mới buông lơi cảnh giác, và Ngô Lai có một cơ hội khá chắc chắn này, mới chịu xuất thủ tập kích về phía gã. Phải một kích tất trúng, cho nên hắn gần như dùng toàn bộ công lực. Còn Liên sứ giả đó cũng lại vội vàng vận công ngăn cản, tuy rằng gã có công lực rất cao thâm, nhưng lại vô pháp sử xuất ra toàn bộ, công lực không đủ, liền bị Ngô Lai đánh cho một chiêu trọng thương, không có lực hoàn kích nữa, mới bị hắn dễ dàng điểm trúng Thiên Linh huyệt.
Ngô Lai nhìn lướt qua thi thể của Liên sứ giả, đi tới bên giường, hai mắt đờ ra quan sát Lương Mị trên giường đã xích lõa một nửa, đặc biệt là đôi nhũ phong đầy đặn đó, khiến cho Ngô Lai không nhịn được xung động muốn vuốt ve. Bộ dạng đôi mắt động lòng người đóng chặt đó, càng khiến cho sắc tâm của hắn đại động.
Ngô Lai mặc dù háo sắc, nhưng lại không phải là đồ vô sỉ, đờ ra nhìn trong giây lát, trước sau không có đến chiếm tiện nghi.
Ngay lúc này, Lương Mị đột nhiên mở đôi mắt khép kín ra.
Thấy vậy, Ngô Lai vội vàng thu lại dục vọng trong lòng, nói: "Lương cô nương, cô không việc gì chứ?"
Hai mắt của Lương Mị không ngừng chuyển động, tịnh không mở miệng nói chuyện, không phải là nàng không muốn nói chuyện, mà bởi vì huyệt đạo của nàng lúc này bị chế trụ, không có cách nào mở miệng nói chuyện được.
"Xin lỗi, Lương cô nương, ta đã quên không giải khai huyệt đạo của cô." Ngô Lai lúc này mới nhớ tới nguyên lai Lương Mị bị chế trụ huyệt đạo, bản thân lại bị thân thể phong mãn của nàng hấp dẫn, nhất thời đã quên giúp nàng giải khai huyệt đạo.
Ngô Lai nói xong liền chìa tay liên tiếp điểm mấy cái xuống ngực Lương Mị. Bởi vì nàng lúc này trên thân đang xích lõa, mà đôi nhũ phong đó lại quá phong mãn, thuận theo hô hấp của lại không ngừng nhấp nhô, cùng với cánh tay Ngô Lai tiếp xúc lẫn nhau, loại cảm giác mềm mại này khiến cho Ngô Lai không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve một chút trên nhũ phong đầy đặn của nàng.
"Ân! Ngô đại ca, ta không việc gì."
Vừa mới được Ngô Lai giải khai huyệt đạo, Liên Mị cảm nhận được nhũ phong truyền đến một cảm giác lạ thường, không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ, đồng thời thở dốc nói.