Chương 230: Sát Thủ Minh Nhân (3)



Xin lỗi, chuyện làm ăn này của các người, chúng ta không thể tiếp nhận. Người xuất tiền đều là khách hàng của chúng ra, tất cả những thông tin về khách hàng đều là tối mật của sát thủ. Mặc kệ ngươi đưa ra bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ không tiếp nhận sinh ý này của ngươi.


Nghe vậy, lão già đột nhiên lạnh lùng thốt.


Nhị vị, mời các vị ra về! Sinh ý của các người, sát thủ chúng ta không nhận, và cũng không thể tiếp nhận. Nếu là sinh ý khác, chúng ta có thể thảo luận, lập tức tiến hành giao dịch.


Không đợi Ngô Lai nói, lão già đã hạ lệnh trục khách.


Ngô Lai, không cần nói nữa. Trước hết chúng ta hãy rời khỏi đây, chàng muốn tin tức đó chính là việc tối kị của sát thủ, dù chàng giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói đâu.


Khi Ngô Lại đang rất tức giận khi nghe lão già nói thế, Lương Mị đột nhiên truyền âm đến tai hắn.

Ngô Lai liếc nhìn Lương Mị, rồi lạnh lùng nhìn lão già kia, xoay người cùng Lương Mị ly khai cửa hàng quan tài.

Nhìn hai người ra khỏi cửa, lão già chống gậy, đi đến đóng cửa lại, rồi quay trở lại quan tài ở giữa phòng. Có lẽ quan tài đó đúng là chỗ nghỉ ngơi của lão.


Ngô Lai, câu hỏi vừa rồi của chàng chính là điều tối kị của sát thủ đó. Có những quy tắc mà sát thủ phải tuân theo, cho dù chàng giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không nói những chuyện như vậy đâu.


Đi theo bên cạnh thấy Ngô Lai tức giận, Lương Mị nhẹ nhàng an ủi.

Ngô Lai gật gật đầu, không nói gì, nhưng trong mắt ẩn hiện một tia sát khí.


Ngô Lai, chàng định đối phó thế nào với Sát Thủ minh?
Thấy Ngô Lai không nói, Lương Mị hỏi.

Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng thốt:
Sát Thủ minh bọn họ đã không muốn nói cho ta biết cái ta cần, vậy thì đừng trách ta không khách khí, Xuân Nhi trực tiếp bị Sát Thủ minh bọn họ giết chết, ta muốn bọn họ phải trả một cái giá thật đắt.
Khi nói chuyện, sát khí trong mắt hắn càng đậm.

Thấy thế, Lương Mị vội hỏi:
Ngô Lai, chàng không thể hành động như vậy, Sát Thủ minh thế lực rất mạnh, cao thủ như mây, chàng cùng Trương tỷ tỷ mấy người võ công căn bản không phải là đối thủ của Sát Thủ minh đâu.


Ngô Lai nói:
Mị nhi không cần lo lắng, ta đã có biện pháp. Bọn họ đã không tiếp thu sinh ý của ta, thì ta sẽ làm cho Sát Thủ minh bọn họ chủ động đến tìm ta.


Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ngô Lai, cảm giác được hắn đột nhiên có biến hóa, Lương Mị bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng hiểu được cảm giác trong lòng Ngô Lai, nhưng không thể tìm được lời nào để an ủi hắn.


Mị nhi, nàng đợi ở đây một lát, ta đi sẽ quay lại nhanh thôi.


Khi Lương Mị đang nghĩ nên mở miệng an ủi hắn thế nào, thì Ngô Lai đột nhiên nói.


Ngô Lai …


Sau khi nói xong, Ngô Lai đã như thiểm điện hướng cửa hàng quan tài lao đi. Khi Lương Mị kêu Ngô Lai một tiếng, thì thân ảnh Ngô Lai đã biến mất trước mắt nàng. Nàng vốn muốn hỏi Ngô Lai định làm gì, nhưng thật sự không có cơ hội để hỏi.

Nhìn theo hướng Ngô Lai biến mất, Lương Mị bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng hiểu với khinh công của hắn thì nàng căn bản không thể ngăn cản, mà chỉ có thể đợi ở đây.

Thật sự thì Ngô Lai không đợi Lương Mị nói, đã sử Thiểm Thiên Quyết, tốc độ như thiểm điện hướng phía xa bay đi, phương hướng chính là đến cửa hàng quan tài.

Ngô Lai ngầm vận công lực, đẩy mạnh cửa mà vào. Lúc này Ngô Lai không sử dụng Bách Biến thần công mà khôi phục lại chân diện mạo.


Phành! Phành!


Khi Ngô Lai đẩy cửa bước vào, tiếng động đã kinh động lão già đang ẩn trong quan tài, người phát ra khí thế có thể làm lạnh lòng người khác.


Ra đi, không cần phải giả thần lộng quỷ.
Ngô Lai nhìn quan tài không ngừng rung động quát lên.


Bình!


Khi Ngô Lai vừa dứt lời, quan tài đã rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang. Cùng lúc đó, lão già từ trong quan tài bước ra.


Bằng hữu, xin lỗi, lúc này đã khuya, bổn điếm đã đóng cửa, nếu bằng hữu đến mua quan tài thì nói, nếu không, xin mời người rời đi.


Lão già liếc mắt nhìn Ngô Lai, lạnh lùng thốt. Lão mặc dù không biết thân phận Ngô Lai, nhưng có thể cảm giác được khí thế của hắn đang đè nặng lên mình, huống chi lão cũng biết lai giả bất thiện, hơn nữa đối phương đã phá cửa mà vào.


Ta không phải đến mua quan tài, ta cũng không phải đến để thuê Sát Thủ minh giết người.
Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nói:
Ta chính là muốn biết là ai đã xuất tiền để Sát Thủ minh các ngươi ám sát người của Trương phủ.


Nghe vậy, lão già biến sắc mặt, nói:
Ngươi là ai? Như thế nào mà biết?



Ta là ai ư?
Ngô Lai cười lạnh nói:
Ta chính là người mà các ngươi phải ám sát.



Ngươi là Ngô Lai?
Lão già biến sắc mặt. Lão đã đoán được thân phận Ngô Lai, cũng hiểu được sự lợi hại của hắn. Người có thể giết chết bốn Trưởng lão của Độc môn, thì lão sao có thể đối phó được. Ngay cả một trong tứ Đại trưởng lão, lão cũng không phải là đối thủ.


Đúng.
Ngô Lai lạnh lùng nói:
Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết người chủ sự phía sau là ai, thì ân oán giữa chúng ta và Sát Thủ minh sẽ không còn, bằng không, đừng trách ta đối với Sát Thủ minh các ngươi tàn nhẫn.



Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Lão già đột nhiên lạnh lùng thốt:
Sát Thủ minh chúng ta sẽ không chấp nhận uy hiếp của bất cứ kẻ nào, huống chi thông tin về khách hàng chính là điều tối mật của một tổ chức sát thủ. Chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết, nếu nói cho ngươi, chúng ta Sát Thủ minh còn mặt mũi gì, sao còn có thể hành nghề sát thủ nữa.



Đã như vậy, đừng trách ta không khách khí nữa.
Ngô Lai lạnh lùng nói:
Ta tin rằng Sát Thủ minh các ngươi cũng có người sợ chết, sẽ nói cho ta biết tin tức thôi.
Ngô Lai nói xong, người như thiểm điện đánh về phía lão già.

Khi Ngô Lai vừa động, lão già cũng động, bất quá không phải nghênh tiếp Ngô Lai, mà là như thiểm điện lui về phía sau.

Cùng lúc đó, bên cạnh đó đống những quan tài đột nhiên bay tứ tung, hướng về phía Ngô Lai.

Ngô Lai cả kinh, không nghĩ đến những cỗ quan tài lại đột nhiên bay đến công kích mình.


Binh! Binh!


Khi hàng loạt cỗ quan tài bay về phía Ngô Lai, hai chưởng của hắn đột nhiên phách ra liên hồi, đánh đến những quan tài đó. Khi chưởng kình và quan tài đụng nhau, phát ra một tiếng thật lớn, những cỗ quan tài tức thời vỡ tan bắn tung tóe, nhưng bên trong liền xuất hiện mấy hắc y nhân. Binh khí trong tay hắc y nhân này cơ hồ đồng thời chém về phía Ngô Lai đang rơi xuống.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn mấy người công kích, không lập tức ra tay. Khi binh khí của mấy người đó lao nhanh đến trước mặt, thì Ngô Lai đột nhiên chuyển động, lắc mình tới giữa không trung, một chưởng đánh tới ngực hắc y nhân bên cạnh, đồng thời đoạt lấy trường kiếm trong tay hắc y nhân, nhanh chóng hướng đến những hắc y nhân khác.


Bịch! Bịch! Bịch!


Cũng một loạt tiếng vang lên, nhưng lần này không phải âm thanh quan tài rơi xuống đất, mà chính là thanh âm các hắc y nhân kia rơi xuống đất. Một vài hắc y nhân bị Ngô Lai một kiếm chém đứt yết hầu mà chết, một hắc y nhân thì bị một chưởng của Ngô Lai, thất khiếu đổ máu mà vong mạng.

Lão già hoảng sợ nhìn Ngô Lai, không nghĩ đến thủ hạ của mình trong nháy mắt đã bị hắn giết chết. Lúc này lão đã lui đến góc nhà, phía sau là bức tường, muốn lui cũng không lui được, hai mắt lén nhìn cái quan tài là chỗ ẩn thân của mình.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn lão giả, từng bước từng bước bức đến lão, mỗi một bước một khí thế cường đại bức đến lão càng tăng, làm lão kinh hãi vội vàng vận công kháng cự.

Khoảng cách giữa hai người còn ba bốn trượng, nhưng cước bộ Ngô Lai không chậm lại chút nào, mỗi bước xuất ra thì khoảng cách càng ngắn lại. Ngô Lai mặc dù đã đi hơn mười bước, nhưng vẫn còn khoảng cách hai trượng, lúc này áp lực hắn gây cho lão giả càng lúc càng lớn. Lão già hai mắt hoảng sợ nhìn Ngô Lai, mồ hôi xuất hiện trên trán.

Đột nhiên, lão già cắn răng, lắc mình đánh về phía Ngô Lai, quải trượng trong tay nhắm ngay ngực Ngô Lai. Quải trượng hiển nhiên là vũ khí của lão giả. Kỳ thật lão già cũng hiểu được, mình tịnh không phải là đối thủ của Ngô Lai, nhưng lão không thể không ra tay, nếu không phòng tuyến trong lòng lão sẽ bị cường đại khí thế của Ngô Lai công phá.

Ngô Lai dừng bước, lạnh lùng nhìn công kích của lão giả, không lập tức ra tay nghênh kích.

Khi quải trượng của lão già đến cách ngực Ngô Lai khoảng một thước, thì Ngô Lai mới động, theo công kích của lão giả mà không ngừng lui về phía sau, nhưng thủy chung bảo trì khoảng cách như cũ, không để lão già công kích đến.

Lúc này, đại bộ phận quan tài đã bị Ngô Lai phá tan, không gian cũng tăng thêm không ít, đảo mắt hai người đã đi hết một vòng trong phòng.


Beng!


Lúc này, đột nhiên một âm thanh vang lên, quải trượng trong tay lão già trong nháy mắt bung ra, biến thành một thanh trường kiếm hướng đến Ngô Lai. Thanh kiếm này chính là vũ khí bí mật của lão, thanh kiếm giấu trong quải trượng đột nhiên xuất ra cực nhanh làm khoảng cách với Ngô Lai gần hơn.

Ngô Lai nghe thấy âm thanh kia, thì không khỏi ngẩn người, tiếp theo là cảm giác nguy hiểm tới gần. Lúc này nhìn thấy quải trượng trong tay lão giả đột nhiên biến thành kiếm, hơn nữa gia tăng khoảng cách đến mình, thì Ngô Lai giận dữ, không nghĩ đến binh khí đối phương còn ẩn tàng binh khi bên trong.

Thanh trường kiếm lúc này đã biến ra có chút không giống với kiếm, bởi vì chuôi kiếm chính là một bộ phận của quải trượng, so với trường kiếm bình thường thì dài hơn rất nhiều, nên gọi là ám khí chứ không phải trường kiếm, cái này vốn là vũ khí bí mật mà lão già che giấu.

Khi Ngô Lai cảm giác được mũi kiếm chạm vào y phục ở ngực, thì hắn đột nhiên nghiêng người, đồng thời đánh một chưởng vào bả vai lão già.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.