Chương 231: Sát Thủ Minh Nhân (4)


Khi Ngô Lai cảm giác được mũi kiếm đang sắp chạm vào ngực áo mình, hắn đột nhiên nghiêng người qua một bên, đồng thời một chưởng đánh vào bả vai lão già.


Keng!


Một chưởng của Ngô Lai đánh trúng bả vai lão già, thân ảnh lão bị một kích của Ngô Lai bay qua một bên, kiếm trong tay lão cũng vì một chưởng vào bả vai này của Ngô Lai, mà rơi xuống đất.


Phịch!


Một tiếng động lớn do thân thể lão già rơi xuống đất vang lên. Lão há miệng phun ra máu tươi.


Nếu ngươi nói cho ta biết người đứng sau lưng ngươi là ai, ta có thể cho ngươi một sinh lộ, bằng không, ta sẽ cho ngươi nếm mùi khốc hình trong truyền thuyết.


Ngô Lai vừa nói vừa tiến lại gần lão.


Muốn ta nói người đứng phía sau ư?
Nghe vậy, lão giả cười lạnh nói:
Đừng có mơ!



Nếu vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Nghe thế, Ngô Lai lạnh lùng nói.

Đột nhiên, lão giả cười quỷ dị, tiếp theo đột nhiên từ mặt đất nhảy lên, ném nắp quan tài bên cạnh về phía Ngô Lai, đồng thời nhảy vào bên trong quan tài.

Ngô Lai thấy nụ cười quỷ dị của lão giả, hiểu là không ổn, biết lão muốn chạy trốn, còn chưa kịp tiến đến truy kích, thì nắp quan tài đã hướng đến trước mặt hắn, Ngô Lai bất đắc dĩ một chưởng đánh nát cái nắp quan tài đó, chờ cho bụi tan đi, thân ảnh lão già đã biết mất.

Ngô Lai lắc mình tiến đến quan tài mà lão già đã nhảy vào, chỉ thấy một cái động, chắc đây chính là ám đạo.

Nguyên lai, khi bị Ngô Lai một chưởng đánh văng đến bên cạnh quan tài, mà quan tài này chính là một ám đạo, lão già đã muốn đào tẩu, nhưng đau khổ vì không có cơ hội. Nếu lão phóng về phía quan tài ngay, chắc chắn sẽ bị Ngô Lai phát hiện, cho nên lão đành nhằm vào Ngô Lai công kích để tùy cơ chạy trốn, không ngờ đến một chưởng kia của Ngô Lai lại vừa vặn đưa lão đến bên quan tài đó, vì vậy lão già nhân cơ hội liền đào thoát.


Ngô Lai, không cần đuổi, coi chừng có cạm bẫy.


Khi Ngô Lai chuẩn bị phóng theo truy kích, thì thanh âm Lương Mị đột nhiên truyền đến. Thanh âm còn chưa dứt, Lương Mị đã lắc mình đến bên Ngô Lai.


Mị nhi, sao nàng lại đến đây?
Nhìn Lương Mị, Ngô Lai kinh ngạc hỏi.

Lương Mị buồn cười nhìn Ngô Lai, nói:
Ngốc tử, chẳng lẽ ta không thể đến đây? Đã biết chàng không có biện pháp gì hay để đối phó với Sát Thủ minh, nhưng không nghĩ đến việc chàng lại dùng biện pháp này đối phó bọn họ.
Lương Mị lắc lắc đầu nói.

Ngô Lai thật thà nói:
Biện pháp này ta nghĩ là cách đối phó tốt nhất với Sát Thủ minh. Sát thủ bọn họ hoạt động bí mật, bọn họ đã không muốn cho ta biết điều ta muốn, thì ta phải làm cho bọn họ chủ động đến tìm ta, từ miệng bọn họ bức người đứng phía sau phải hiện thân.


Lương Mị suy nghĩ, cũng thấy đây là biện pháp tốt nhất để đối phó với Sát Thủ minh. Dù sao thì Sát Thủ minh cũng ở trong tối, còn bọn họ ở ngoài sáng, nếu không bức người của Sát Thủ minh đến, có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng không tìm được người của Sát Thủ minh, và không biết được người đạo diễn mọi chuyện phía sau. Nàng lo lắng nói:
Ngô Lai, Sát Thủ minh bọn họ cao thủ như mây, hơn nữa đều là cao thủ nhất lưu ám sát ẩn tàng, chúng ta khó lòng phòng bị. Công lực của bọn ta căn bản là không thể đối phó với Sát Thủ minh bọn họ.


Ngô Lai an ủi nói:
Mị nhi, không cần lo lắng. Bọn họ đến một người ta giết một người, cho đến khi bọn họ nói cho ta biết người đứng phía sau. Bọn chúng không thể ám sát chúng ta được.
Khi nói, hai mắt hắn chợt lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời một cỗ khí thế cường đại từ trên người phát ra, ngay cả những mảnh vụn của quan tài cũng bay tán loạn ra tứ phía.

Lượng Mị kinh ngạc, không biết phải nói gì khi nhìn thấy Ngô Lai đột nhiên phát ra khí thế mãnh liệt như vậy. Loại khí phách này làm nàng cảm thấy xúc động, muốn tế bái.


Mị nhi, nàng làm sao vậy?


Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lương Mị, Ngô Lai vội hỏi, khí phách trên người cũng tự nhiên biến mất.

Nghe vậy, Lương Mị vội nói:
Không có gì, chúng ta trước tiên hãy rời khỏi đây đã.
Lương Mị vừa nói vừa liếc nhìn bốn phía.

Ngô Lai gật đầu, nói:
Tốt, chúng ta trước hết quay về đi.
Nói xong kéo Lương Mị đi ra ngoài.

Mới đi được mấy bước Ngô Lai đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn nghe được một thứ âm thanh rất nhỏ vang lên.


Ngô Lai, chàng làm sao vậy?
Thấy Ngô Lai dừng lại, Lương Mị không khỏi tò mò hỏi.

Ngô Lai nói:
Trước hết không cần lo lắng, quét sạch một ít người rồi nói sau.


Sau khi Ngô Lai nói, thân mình đột nhiên như tia chớp đánh về hướng bên trong phòng chứa mấy cỗ quan tài, bởi vì hắn cảm giác được trong một quan tài có một thanh âm như tiếng tim đập. Thanh âm này rất nhẹ, nếu không phải công lực của hắn đã đạt đến đỉnh cao, mà bốn phía lại yên tĩnh thì hắn căn bản không phát hiện ra trong quan tài có người.

Khi Ngô Lai đánh về phía mấy cỗ quan tài, thì mấy cỗ quan tài đó đột nhiên bay lên, hướng đến Ngô Lai. Đồng thời, bốn năm hắc y nhân từ trong quan tài đánh về phía hắn.

Ngô Lai lắc mình qua mấy cổ quan tài, tốc độ như tia chớp đánh về phía những hắc y nhân từ trong quan tài vô số chưởng.

Mấy hắc y nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, Ngô Lai đã tới trước mặt bọn họ, không đợi bọn họ ra chiêu, chưởng kình Ngô Lai đã tới ngực bọn chúng. Mấy kẻ này dù sao cũng chỉ là sát thủ bình thường trong Sát Thủ minh, làm sao có khả năng tránh được công kích của Ngô Lai.


Phịch! Phịch! Phịch!


Một loạt tiếng động lớn cơ hồ đồng thời vang lên, thân thể mấy hắc y nhân cơ hồ đồng thời rơi xuống đất, đã bị kình khí cường đại của Ngô Lai chấn cho thất khiếu chảy máu mà chết.


Mị nhi, chúng ta đi!


Ngô Lai đứng ở bên cạnh Lương Mị không thèm nhìn đến những tên hắc y nhân đã chết, kéo tay Lương Mị hướng ra ngoài.


Ngô Lai, chàng lần sau không được như vậy, người ta đã là người của chàng, cho dù là việc gì thì chúng ta cũng nên chia sẻ với nhau.
Sau khi đi ra ngoài cửa hàng quan tài, Lương Mị có chút bất mãn nói.

Nghe vậy, Ngô Lai vội nói:
Mị nhi, không cho nàng đi cùng chỉ là vì ta sợ nàng bị thương tổn thôi.


Cảm nhận được sự quan tâm của Ngô Lai, Lương Mị nói:
Người ta biết chàng vì muốn tốt cho ta, nhưng chàng cũng không thể bỏ ta lại một mình. Người của Sát Thủ minh quỷ kế đa đoan, vừa rồi có thể khẳng định bên trong cơ quan tầng tầng lớp lớp, nếu người ta không đoán được mục đích của chàng, còn không biết sẽ xuất hiện sự tình gì nữa.
Khi nói hai mắt nàng đỏ lên, rõ ràng là lo lắng cho Ngô Lai.

Nguyên lai, Lương Mị thấy sát khí chớp động trong mắt Ngô Lai hướng về cửa hàng quan tài thì đoán được mục đích của hắn, cũng vội vàng chạy đến, ngăn chặn Ngô Lai truy kích lão già kia.

Thấy vậy, Ngô Lai vội nói:
Mị nhi, yên tâm, phu quân từ nay về sau sẽ không làm nàng phải lo lắng như vậy nữa.


Lương Mị lúc này mới cười nói:
Cái này là chàng nói đó nhé, mặc kệ chàng quyết định chuyện gì, đều phải cho ta biết.


Nghe vậy, Ngô Lai gật gật đầu, vẻ mặt cười khổ, không có nghĩ đến Lượng Mị vừa rồi còn suýt rơi lệ, bây giờ đã cười được.


Mị nhi, ta đã ra ngoài một ngày rồi chưa về, Oanh tỷ bọn họ chắc cũng rất lo lắng. Ta nghĩ bây giờ nên quay về thôi, nàng có muốn cùng đi không?


Dừng trong chốc lát, Ngô Lai đột nhiên nói. Một ngày không thấy bọn Trương Ngọc Oánh các nàng, trong lòng hắn cũng có chút nhớ nhung, tuy nhiên phần lo lắng còn nhiều hơn. Trương phủ bây giờ đã trở thành địa điểm chú ý của số đông người giang hồ, mà mấy người bọn họ có lẽ chỉ cần vừa ra khỏi Trương phủ, sẽ bị người giang hồ bên ngoài vây công. Mặc dù nói trong phủ có Diệt Thần trận, nhưng hắn cũng hiểu Diệt Thần trận kia không phải thật sự không có người phá giải. Trong chốn giang hồ, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, đã có người phát minh ra Diệt Thần trận pháp, thì nhất định sẽ có người biết phương pháp phá giải, cho nên trong lòng hắn lo lắng vô cùng cho Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ba người, thầm mong sớm nhìn thấy tam nữ.

Lương Mị nghe vậy, gật đầu nói:
Ngô Lai, đã như vậy, chàng về trước đi xem Trương tỷ tỷ các nàng ra sao. Ta không đi đâu. Bây giờ cha ta chắc cũng đang phiền não vì chuyện Liên sứ giả mất tích, ta phải về xem cha ta thế nào.


Ngô Lai gật đầu nói:
Mị nhị, ta đưa nàng về.


Không đợi Lương Mị có phản ứng, Ngô Lai đột nhiên ôm lấy Lương Mị, tốc độ như tia chớp hướng về Lương phủ chạy đi. Đương nhiên, trong lúc ôm thân thể động lòng của Lương Mị, hắn cũng đã tranh thủ chiếm rất nhiều tiện nghi.

Lương Mị bị Ngô Lai ôm, để mặc cho hắn chiếm tiện nghi, ánh mắt thâm tình, ôn nhu nhìn hắn.

Khoảng cách đến Lương gia cũng không phải là quá xa, với tốc độ như thiểm điện của Ngô Lai, không đến một lát đã tới Lương phủ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.