Chương 234: Độc Vương Đỗ Hành



Vô Ảnh, ngươi có sao không?

Nhìn hắc y nhân đang hộc máu lảo đảo bên cạnh mình, Lăng Đường chủ vội vàng quan tâm hỏi.

Hắc y nhân không trả lời, chỉ lắc lắc đầu. Một chưởng của Ngô Lai có lực đạo cương mãnh phi thường nhưng không giết được hắc y nhân mà lại bị y dùng chân khí quái dị làm tan biến phần lớn lực đạo. Nếu không phải vì hắc y nhân đã vận khởi công lực toàn thân ngăn cản, một chưởng của Ngô Lai có lẽ sẽ làm gã trọng thương.


Vô Ảnh? Nói như vậy ngươi đúng là Vô ảnh sát thủ?
Ngô Lai đột nhiên lạnh lùng thốt:
Không có nghĩ sẽ gặp ngươi sớm đến vậy. Hôm nay đúng là ngày tử của ngươi.
Nghĩ tới việc Vô Ảnh là hung thủ trực tiếp giết chết Xuân Nhi và gián tiếp làm cho Nguyệt Nhi phải chết, Ngô Lai không thể khống chế nộ hỏa, sát khí trong mắt càng ngày càng tăng.

Đột nhiên, Ngô Lai đánh ra hai chưởng mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa đánh về phía ba người.

Ngay khi Ngô Lai phát chưởng, Lăng Đường chủ cùng lão già và hắc y nhân cũng ra tay, cơ hồ cùng một lúc, chỉ có điều hướng đánh tới của bọn họ lại không giống nhau. Lăng Đường chủ cùng lão già đánh về phía Ngô Lai, còn hắc y nhân đánh tới Ngô Lai nửa chừng đột nhiên phi thân như tia chớp bỏ chạy. Tuy vậy, vì đang bị thương nên thân pháp của gã đã chậm đi nhiều.


Muốn chạy à, không dễ đâu.


Thấy hắc y nhân lắc mình chạy trốn, Ngô Lai đột nhiên quát lớn, cùng lúc thân ảnh như điện đánh về phía hắc y nhân. Lúc này Ngô Lai đã phát động sát khí cường đại đối với hắc y nhân.


Bình! Bình!


Một chưởng hủy thiên diệt địa của Ngô Lai đánh vào Lăng Đường chủ và lão già, phát ra hai tiếng nổ lớn. Lăng Đường chủ cùng lão già trúng đòn, khựng lại giữa không trung rồi rơi xuống đất, thân thể lảo đảo, miệng phun máu như mưa.


Phịch! Phịch!


Thân thể hai người rơi xuống đất, lão già thất khiếu chảy máu mà chết, còn Lăng Đường chủ miệng không ngừng hộc máu, hai mắt thẫn thờ nhìn phía xa xa nơi hắc y nhân cùng Ngô Lai, trong mắt lộ vẻ phức tạp, không biết là vì nghĩ tới võ công khủng khiếp của Ngô Lai mà kinh ngạc hay vì hắc y nhân đột nhiên bỏ chạy mà phẫn nộ và thương tâm.

Lăng Đường chủ mặc dù trong miệng không ngừng thổ huyết, sắc mặt cực kỳ khó coi, kinh mạch trong cơ thể đã bị chân khí cường đại của Ngô Lai đánh nát, nhưng nhất thời không thể chết được.

Do Vô Ảnh đã bị thương nên tốc độ có giảm đi, tuy vậy vẫn rất kinh người, chớp mắt đã bay xa ba bốn mươi trượng. Tuy nhiên tốc độ của hắn lúc này quyết không thể so sánh với Ngô Lai. Ngô Lai lắc mình vài cái đã đuổi tới phía sau Vô Ảnh, khoảng cách hai bên chỉ còn một trượng.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn Vô ảnh phía trước, đột nhiên tăng tốc, phát ra một chưởng về phía sau của Vô Ảnh. Khi chưởng cách hậu thân Vô Ảnh không đầy hai thước thì Ngô Lai nở nụ cười, bởi vì hắn tin tưởng một chưởng của mình ít nhất cũng làm Vô Ảnh bị thương.

Vô Ảnh không để ý đến bất kỳ điều gì khác, chỉ toàn lực phi thân, khoảng cách giữa gã và Ngô Lai đột ngột tăng lên, đây cũng là phương pháp duy nhất có thể né tránh sự công kích của Ngô Lai.

Đột nhiên, nụ cười của Ngô Lai biến thành cứng ngắc, bởi vì hắn cảm giác được có một cỗ chân khí nguy hiểm đang nhằm vào mình công kích, khiến hắn chấn động. Chỉ khựng lại trong tích tắc, Ngô Lai chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Ảnh biến mất phía xa xa, mà không thể truy đuổi theo. Hắn giờ phút này đã bị một cỗ cường đại chân khí chấn tới.

Ngay lúc Ngô Lai đang sửng sốt, một bóng người từ bên cạnh phát về phía Ngô Lai một chưởng. Người chưa tới, khí kình đã đánh về Ngô Lai.

Ngô Lai sắc mặt đại biến, cơ bản là không thể ngờ đối phương võ công lợi hại như vậy, chẳng những dùng khí tức cường đại phong tỏa mình mà còn đồng thời hướng về phía mình công kích.

Đồng thời khi sắc mặt Ngô Lai đại biến, khí kình của người nọ đã tới sát bên. Người nọ tiếp cận Ngô Lai nhanh vô cùng.

Ngô Lai kinh hãi, vội vàng vung song chưởng nghênh đón.


Bình!


Khí kình hai người tương giao, phát ra một tiếng nổ lớn. Ngô Lai bị đối phương đánh một chưởng cường đại, thân thể bay ra ngoài, khi rơi xuống đất chân lùi mấy bước. Nhân ảnh nọ cũng nhanh chóng phi ra ngoài, rơi xuống đất, phía sau bả vai thoáng rung lên.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn nhân ảnh vừa xuất hiện, đồng tử không ngừng co rút lại, căn bản là không nghĩ tới đối phương võ công cao như thế, chỉ một chiêu giao tranh, mình đã bị chân khí cường đại của đối phương làm cho khí huyết bốc lên. Trong lòng Ngô Lai hiểu được, hôm nay gặp phải một địch thủ lợi hại phi thường.

Đó là một người trung niên chừng ba 40 tuổi, quanh thân treo đầy vũ khí, phát ra uy thế cường đại.


Độc vương Đỗ Hành!


Nằm cách đó không xa, Lăng Đường chủ đang trọng thương, thấy người vừa xuất hiện thì không nhịn được kinh hãi thấp giọng kinh hô. Vừa dứt lời, miệng ộc ra máu tươi, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, sau đó vừa liên tục ho khan vừa hộc máu không ngừng, đột nhiên ngoẹo đầu như đã chết.

Lăng Đường chủ vốn đang vận công áp chế vết thương trong người, vốn dĩ công lực của hắn còn có thể kiên trì một thời gian nữa, không thể chết nhanh như vậy nhưng Độc vương Đỗ Hành xuất hiện làm Lăng Đường chủ kinh ngạc, quên vận công áp chế vết thương, khí huyết nhanh chóng bốc lên, muốn lại vận công để áp chế nội thương thì đã không còn kịp nữa. Chân khí trong cơ thể hỗn loạn cực kỳ, Lăng Đường chủ chỉ có nằm chờ chết.


Ngươi là ai? Vì sao đánh lén ta
?

Lúc này, lạnh lùng nhìn Độc vương, Ngô Lai đột nhiên hỏi. Bởi vì hắn ở quá xa Lăng Đường chủ nên không nghe được lời thì thầm của lão lúc đó.

Nghe vậy, Độc vương liếc mắt nhìn Ngô Lai lạnh lùng nói:
Mọi người gọi ta là Độc vương, còn vì sao phải giết ngươi, thì chắc là ngươi đã rõ.



Ta và ngươi có thù oán ư?
Ngô Lai vẻ mặt khó hiểu nói.


Độc vương? Độc vương? Chẳng lẽ ngươi là người của Độc môn?
Ngô Lai đột nhiên kinh ngạc nói, bởi vì chữ
Độc
này làm hắn nghĩ tới Độc môn.

Độc vương gật gật đầu nói:
Không sai, ngươi giết ngũ Đại trưởng lão của Độc môn nên hôm nay ta vì họ tới báo thù. Không giết chết ngươi, Độc môn còn mặt mũi nào hành tẩu trên giang hồ?


Không đợi Ngô Lai nói, Đỗ Hành dột nhiên thở dài:
Ngươi là người có tư chất phi thường, võ công lại càng cao kinh người. Ở tuổi của ngươi mà đã có thành tựu như vậy, trên giang hồ thật vô cùng hiếm thấy, ta thật sự không đành lòng giết ngươi. Ngươi sau này có thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ nhưng ngươi không nên giết môn nhân Độc môn ta, cho nên ngươi hôm nay phải chết.


Ngô Lai lạnh lùng nhìn Đỗ Hành nói:
Độc môn các ngươi nhằm chúng ta ra tay, đã nhất định là cừu nhân của chúng ta, nếu ta không giết bọn họ thì nhất định người chết là chúng ta. Mặc kệ như thế nào, ta đều toàn lực xuất chiến, hôm nay nếu không phải ngươi tử thì đúng là ta vong.


Ngô Lai nghe được Đỗ Hành nói thì cảm giác được đối phương thích tài của mình, nhưng đối phương dù sao cũng muốn giết mình. Hắn cũng không khách khí đối mặt với Đỗ Hành, hiểu được hôm nay là một trận chiến khó khăn. Để giữ mình và bọn Trương Ngọc Oánh tránh phải thương tâm, hắn phải dốc toàn lực ứng phó.

Nghe vậy, Đỗ Hành gật đầu nói:
Được, đã như vậy chúng ta không cần nói nữa.
Nói xong thân hình như tia chớp đánh về phía Ngô Lai.

Đồng thời lúc Đỗ Hành tấn công, Ngô Lai cũng động thủ, quyết đem toàn lực xuất ra bởi vì hắn biết đối phương công lực cao hơn mình, nếu không ra tay trước thì chính mình sẽ không có cơ hội hoàn thủ. Cho nên giờ phút này hắn không e ngại, toàn lực đánh về phía Đỗ Hành.

Đỗ Hành dù sao cũng là Môn chủ Độc môn, một thân công lực kinh người, tốc độ cũng không hề kém Ngô Lai.

Bởi hai người cùng phi tới với tốc độ cao, trong chớp mắt đã cách nhau không đầy một thước, vận dụng công lực, song chưởng đồng thời hướng đối phương đánh ra.


Bình! Bình! Bình!


Hai người song chưởng không ngừng giao nhau, tách ra rồi lại tương giao, phát ra vô số tiếng nổ lớn. Cuối cùng hai người đều bị khí kình cường đại của đối phương đánh bật ra. Hai người thân vừa chạm đất kình khí hạ xuống, bụi đất cuồn cuộn nổi lên đầy trời. Mặt đất lưu lại vô số vết lõm thật sâu do kình khí giao tranh.


Bình! Bình!


Hai tiếng nổ vang lên, thân ảnh hai người tách ra trên mặt đất. Dư kình cường đại sau giao tranh của hai người trong nháy mắt phân tán không ngừng ra bốn phía.

Hai người thân thể còn chưa vững đã lại xông lên, song chưởng tụ thành khí cầu đánh tới đối phương nhanh như tia chớp.

Trong nháy mắt, cường đại khí kình của hai người giao nhau, thân thể hai người lơ lửng giữa không trung, không ngừng vận khí, khí cầu trong tay hai người càng ngày càng lớn.


Bình!


Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, khối khí cầu trong tay hai người không thể chịu thêm chân khí mà hai người liên tục đưa vào mà nổ tung, thân thể hai người cũng bị dư kình cường đại của vụ nổ đánh bay ra ngoài.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.