Chương 235: Đại chiến



Bình!


Đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, khối khí cầu trong tay hai người bởi không chịu đựng được chân khí hai người không ngừng đưa vào mà nổ tung, thân thể hai người cũng bị dư kình cường đại của vụ nổ chấn bay ra ngoài.


Bịch! Bịch! Bịch!


Ngô Lai vừa rơi xuống đất còn chưa đứng vững liền vội vàng thối lui mấy bước, khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu, thân thể cũng lắc lư một lúc mới đứng vững, đã bị một kích cường đại của Đỗ Hành chấn thương kinh mạch. Ngô Lai vội vàng vận công áp chế chân khí hỗn loạn trong cơ thể, khẩn trương chữa trị kinh mạch đã bị tổn thương.

Ngô Lai thụ thương, Đỗ Hành kia cũng chẳng dễ chịu gì, bị dư kình sau vụ nổ của hai luồng kình khí cường đại kia đánh bay về phía sau, khi rơi xuống đất còn chưa đứng vững đã lùi nhanh vài bước, mặt đất dưới chân cũng vì không chịu được dư kình cường đại kia mà lún xuống một chút, lưu lại mấy bước chân sâu khoảng một thước, khí huyết trong cơ thể lại càng cuồn cuồn không ngừng, khiến lão không thể không vội vàng vận công áp chế khí huyết đang sôi sục trong người.


Không nghĩ đến công lực của ngươi lại thâm hậu như vậy, xem ra ta đã xem nhẹ ngươi rồi.


Lạnh lùng nhìn Ngô Lai đang thổ máu, Đỗ Hành cười lạnh nói. Vốn trong ý nghĩ của lão, một kích toàn lực đó, tất nhiên có thể giết chết Ngô Lai hoặc ít nhất cũng làm hắn trọng thương, nhưng xem ra hắn tuyệt đối không bị trọng thương mà chỉ là bị thương nhẹ, điều này không khỏi khiến Đỗ Hành có chút thất vọng.

Ngô Lai lạnh lùng giương mắt nhìn lão, không nói lời nào, đồng tử không ngừng co rút lại. Võ công của đối phương đã vượt quá tưởng tượng của hắn, một kích toàn lực của hắn chẳng những không làm đối phương bị thương một chút nào, lại bị đối phương làm bị thương. Điều này khiến trong lòng hắn càng kinh hãi, không khỏi vận khởi công lực toàn thân, chuẩn bị tùy thời ra tay về phía Đỗ Hành. Theo sự vận công không ngừng của Ngô Lai, một loại khí thế cường đại phát ra lan tràn tứ phía.

Dường như cảm ứng được biến hóa của Ngô Lai, trong mắt Đỗ Hành xuất hiện vẻ kinh ngạc, tiếp theo một cỗ khí thế cường đại theo đó cũng phát ra, hai cỗ khí thế cường đại phát ra, khiến bụi đất trước mặt hai người tung bay, y phục cùng đầu tóc không có gió cũng tự động bay phần phật.

Hai người cứ lẳng lặng giằng co như vậy, đôi mắt nhìn trừng trừng đối phương không chớp mắt, cũng không biết qua bao lâu, hai người đột nhiên cử động, tốc độ nhanh như chớp bổ về hướng đối phương.

Cùng lúc Đỗ Hành cử động, trong tay đột nhiên có thêm một cây kiếm, thanh kiếm không biết lấy ở chỗ nào trên người. Đó là một cây kiếm hẹp, lưỡi kiếm rất mỏng, thân kiếm dài hơn rất nhiều so với trường kiếm bình thường, bên trong phát ra âm thanh răng rắc, thật là một binh khí cổ quái.

Trường kiếm trong tay Đỗ Hành mang theo kiếm khí vô cùng cường đại, sắc bén, xé rách không khí, uy lực kinh người.

Ngô Lai với Đỗ Hành cùng đồng thời phát chiêu, thân Tử Kiếm đã phát ra một đạo tử quang, bị chân khí của Ngô Lai kích phát, màu tím của kiếm khí tại thân kiếm chậm rãi ngưng tụ từ từ hình thành một đạo kiếm khí cường đại nhanh chóng nghênh đón binh khí quái dị của Đỗ Hành.

Hiện thời tuy hai người đứng cách xa nhau, nhưng kiếm khí của cả hai đã tương giao phát ra những tiếng "tê tê".

Đỗ Hành tự nhiên biết Tử Kiếm trong tay Ngô Lai rất uy lực, đương nhiên sẽ không dám dùng kiếm của mình để ngạnh tiếp Tử Kiếm.

Hai người tốc độ thật là kinh nhân, trong lúc nhất thời giữa không trung kiếm khí tunh hoành, làm sáng rực cả một góc trời đêm.

"Không được, không thể cứ như vậy được, ta phải nhanh chóng giải quyết đối phương."

Mắt thấy chính mình mỗi lần tấn công đều bị đối phương dễ dàng tránh được, Ngô Lai không khỏi lo lắng. Bởi vì hắn hiểu rằng cứ như vậy đối với mình là phi thường bất lợi, tại đây cuộc chiến diễn ra đã lâu sẽ đánh động những người vì Tử Kiếm mà tới, sẽ khiến cho hắn trở thành đối tượng cho tất cả mọi người truy kích. Ngô Lai mặc dù giữ Tử Kiếm trong tay, nhưng không thể gây thương tổn cho đối phương chút nào, hơn nữa nội lực bản thân không bằng đối phương, một khi chân khí tiêu hao lúc đó có muốn chạy trốn cũng không còn khả năng.

Nghĩ vậy, Ngô Lai trong lòng quýnh lên, tốc độ tấn công của Tử Kiếm trong tay bất ngờ giảm xuống.

Cùng lúc này, thừa dịp Ngô Lai phân tâm, trường kiếm của Đỗ Hành đột nhiên như linh xà, hướng vào ngực của Ngô Lai đâm tới. Kỳ thực Đỗ Hành trong lòng so với Ngô Lai còn khẩn trương hơn, sở dĩ hắn là một Môn chủ mà không làm gì được Ngô Lai, trong lòng rất là giận dữ, vừa vặn lúc Ngô Lai lộ ra sơ hở, Đỗ Hành không chút do dự hướng Ngô Lai công kích.

Cao thủ trong lúc quyết đấu, chỉ cần lơ đãng trong nháy mắt bị đối phương khai thác được thì chỉ cần một chiêu đã có thể phân định sinh tử.

Nhìn trường kiếm của Đỗ Hành càng lúc càng gần ngực mình, Ngô Lai kinh hãi vội vàng lắc mình lui lại phía sau. Mặc dù Thiểm Thiên Quyết ngạo thị là tuyệt thế khinh công nhưng khinh công của Đỗ Hành cũng không kém, thân ảnh như điện, hơn nữa tốc độ còn có vẻ nhanh hơn Ngô Lai.

Một lát sau, Ngô Lai chợt kinh hãi bởi vì hắn phát hiện phía sau lưng mình là bức tường, đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm của Đỗ Hành nhằm ngực mình mà đâm tới.

"Không được, ta không thể chết như vậy được, ta không thể để Oánh tỷ cùng các nàng vì ta mà thương tâm, ta còn chưa gặp lại Sương muội, ta không thể chết."

Trường kiếm của Đỗ Hành còn cách ngực Ngô Lai khoảng nửa thước thì kiếm khí đã kích vào thân của đối phương. Đang ngẩn người, Ngô Lai bừng tỉnh, nghĩ sẽ gặp lại Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Lương Mị, những người đã lâu không gặp, trong lòng Ngô Lai chợt bừng lên khát vọng quyết phải sống.

Ngô Lai đột nhiên vận khởi công lực toàn thân, thân thể đột nhiên dịch ngang ra ngoài, Tử kiếm trong tay cũng ra sức chém về phía trước, muốn bức lui Đỗ Hành để tìm cơ hội tẩu thoát.


Xích!


Một âm thanh nhẹ vang lên, trường kiếm của Đỗ Hành đã chuẩn xác đâm trúng cơ thể Ngô Lai, máu trong người Ngô Lai từ từ chảy ra. Ngô Lai toàn thân đau đớn, xuất ra mồ hôi lạnh, may mắn là trường kiếm không đâm trúng chỗ yếu hại là ngực hắn, mà đâm trúng vào vai, nếu không phải khát vọng muốn sống của Ngô Lai đột khởi, thân thể dịch sang ngang né kiếm, thì có lẽ một kiếm này trúng ngay chỗ yếu hại trên ngực, lấy đi tính mạng của hắn.

Nhìn trường kiếm của mình đâm trúng Ngô Lai, Đỗ Hành trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng thở dài, vì biết rằng một kiếm đó không thể giết được Ngô Lai để trả hận.

Đột nhiên, Đỗ Hành sắc mặt đại biến, nụ cười trên mặt đọng lại vài giây, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện Tử kiếm trong tay Ngô Lai đã phát ra một cường đại kiếm khí chém tới ngực hắn, tử vong khí tức hướng tới, làm hắn phải lùi lại. Khi hắn kịp phản ứng thì đã chậm, kiếm khí đã cách ngực hắn không tới một tấc, kiếm khí xuyên thấu qua quần áo, gây đau đớn trên da thịt, khi hắn cảm nhận được thì đã không kịp.

Lúc này, Đỗ Hành đột nhiên di chuyển, cánh tay trái đang chắn ở trước ngực còn tay phải đang nắm lấy thanh trường kiếm đã đâm vào vai của Ngô Lai, muốn rút kiếm ra để ngăn cản kiếm khí cũng không thể, nên không thể không dùng cánh tay trái để ngăn cản đạo kiếm khí.


A!


Một tiếng hét thảm vang lên, kiếm khí của Ngô Lai đã chặt đứt cánh tay của Đỗ Hành, nhưng vẫn lưu lại trên ngực Đỗ Hành một vết thương rất dài, rất sâu, máu từ miệng vết thương nhanh chóng trào ra ngoài, đau đớn khiến Đỗ Hành không thể không kêu lên một tiếng thảm thiết!


A!


Tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Hành vừa dứt, thì một tiếng kêu thảm thiết khác phát ra, bất quá lần này không phải là của Đỗ Hành mà là của Ngô Lai.

Khi Đỗ Hành bị chém đứt tay, ngực lại bị kiếm khí xuyên phá thành một vết rất dài và rất sâu, liền nhanh chóng lùi về phía sau, cùng lúc đó, thanh kiếm đang cắm vào người Ngô Lai cũng bị rút ra theo, lưỡi kiếm cắt vào thịt và xương vai khiến Ngô Lai cũng không nhịn được đau mà phải kêu lên một tiếng.

Lùi về phía sau mấy trượng, Đỗ Hành vội vàng cắm cây kiếm còn dính đầy máu xuống đất, tay phải nhanh chóng điểm liên tiếp lên các huyệt trước ngực và trên vai để cầm máu, thần tình tức giận nhìn chằm chằm Ngô Lai, căn bản là lão không thể ngờ chính mình ngược lại bị Ngô Lai làm cho trọng thương. Đương nhiên, đó là do Ngô Lai may mắn, nếu không phải Đỗ Hành ngay khi đâm trúng Ngô Lai, mừng rỡ nên quên phòng bị, thì căn bản kiếm khí của Ngô Lai không có khả năng làm lão bị thương.

Khi Đỗ Hành lắc mình lùi về phía sau, thì đồng thời Ngô Lai cũng cảm thấy đau đớn từ trên vai truyền tới khiến hắn không có cách nào nhẫn trụ được, phải lấy Tử Kiếm để chống đỡ thân thể, đồng thời tay phải nhanh chóng điểm vào mấy huyệt đạo quanh vết thương, khống chế không cho máu tiếp tục chảy ra. Chỉ là lúc này sắc mặt của hắn đã tái nhợt đến cực điểm.


Không ngờ rằng Độc vương Đỗ Hành ta hành tẩu trên giang hồ mấy chục năm nay chưa từng bao giờ bị thương, vậy mà hôm nay lại trọng thương bởi tay của ngươi. Xem ra hôm nay ngươi nhất định chỉ có con đường chết, chết trong tay của ta.


Đỗ Hành lạnh lùng nhìn Ngô Lai nói. Tuy đã chỉ huyết ở vết thương trên ngực và cánh tay bị cụt, nhưng đau đớn từ miệng vết thương truyền tới khiến sắc mặt của lão tái nhợt. Hai mắt lão lóe lên sát khí mãnh liệt, so với ánh mắt dị dạng lúc trước rõ ràng thể hiện lão thực sự động sát ý đối với Ngô Lai, tất yếu phải giết chết hắn mới hài lòng.

Ngô Lai lạnh lùng nhìn Đỗ Hành, không nói gì. Ánh mắt đầy sát ý, đồng thời với sự tức giận hiện rõ trên mặt của Đỗ Hành, khiến hắn nhìn cũng thấy lạnh gáy. Hắn hiểu rõ lần này Đỗ Hành tất sẽ không bảo lưu gì nữa mà sẽ xuất toàn lực để công kích bản thân.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.