Chương 243: nữ hài


Tiểu nữ hài ngồi phía sau cái cây, gục mặt vào hai đầu gối, nước mắt vô thanh vô tức tuôn ra đầm đìa.

Một lúc lâu sau, tiểu nữ hài ngủ thiếp đi, có lẽ mệt mỏi do khóc nhiều, thân thể sớm đã mỏi mệt, nên nằm xuống đó thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, tiểu nữ hài chậm rãi tỉnh dậy, cảm giác toàn thân phát lạnh, thân thể không ngừng run lên. Mà bụng của tiểu nữ hài càng thêm khó chịu.

Lúc này trời cũng đã tối, trên bầu trời ánh trăng chiếu xuống tuyết ban đêm có vẻ vô cùng lạnh lẽo, gió phương bắc buốt giá không ngừng thét gào, tiểu nữ hài vì lạnh và đói mà tỉnh lại.

Tiểu nữ hài nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt hiện lên tia sợ hãi, trong lòng nhớ đến căn phòng ấm áp và ngập tràn thức ăn của mình.


Ngao! Ngao! Ngao!


Ngay lúc này, từ xa truyền đến nhiều tiếng sói rú, tiểu nữ hài toàn thân càng thêm run rẩy.


Cha, người ở nơi nào? Sao không đến cứu con gái? Con gái đang rất lạnh, rất đói, rất sợ.


Tiểu nữ hài nhịn không được thì thào, nghĩ đến cha của mình, nước mắt tự nhiên chảy ra, không ngừng thổn thức.

Cách đại thụ chỗ của tiểu nữ hài khoảng bốn mươi lăm thước, là một con đường lớn. Lúc này, từ cách đó không xa một chiếc xe ngựa đang chạy tới, ngồi trên xe là một lão giả, mặc đồ quản gia, bên cạnh hắn là một đại hán khoảng hai mươi ba tuổi, có cánh tay chắc khỏe, thân thể cường tráng, vừa thấy đã biết đây là một người đánh xe lão luyện.

Bên trong xe ngựa là ba tiểu nữ hài chừng mười tuổi, một người ăn mặc như tiểu thư, còn hai người kia mặc trang phục nha hoàn.


Tiểu thư, người nghe, bên ngoài giống như có tiếng khóc.


Khi xe ngựa đi qua cây đại thụ chỗ của tiểu nữ hài, một nha hoàn đột nhiên hướng đến vị tiểu thư kia nói.


Đúng rồi! Tiểu thư, ta cũng nghe được có tiếng khóc.


Lúc này nha hoàn trầm lặng hơn cũng đột nhiên lên tiếng.

Tiểu nữ hài được gọi là tiểu thư gật gật đầu, đột nhiên hướng ra phía ngoài nói:
Quản gia, ngừng xe.


Bên ngoài xe ngựa lão giả nghe vậy, vội vàng bảo đại hán đánh xe ngừng lại.


Tê! Tê!


Tiếng ngựa hí vang rền, xe ngựa lập tức dừng lại dưới sự điều khiển của đại hán.


Tiểu thư, người có chuyện gì vậy?


Quản gia thấy tiểu thư đột nhiên kêu dừng xe, nhịn không được kỳ quái hỏi.


Chúng ta nghe được dường như có ai đó đang khóc.


Thanh âm của quản gia chưa dứt, thì tiếng của tiểu thư từ trong xe truyền ra. Đồng thời, vị tiểu thư kia cùng hai nha hoàn cùng rời khỏi xe ngựa.

Quản gia nói:
Tiểu thư, làm gì có tiếng khóc nào, chúng ta không có nghe thấy.
Nói xong quay đầu sang đại hán bên cạnh hỏi:
Tiểu Vu, ngươi có nghe thấy tiếng khóc hay không?
Vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn đại hán, rõ ràng hai người có nghe thấy tiếng khóc.

Nghe vậy, đại hán sửng sốt, lại nhìn thấy ánh mắt quản gia không ngừng hướng đến mình, nhất thời hiểu được ý tứ của quản gia, vội nói:
Tiểu thư, làm gì có tiếng khóc nào, chắc là tiểu thư đã nghe lầm rồi.



Phải không?
Tiểu thư nghi hoặc nói:
Chúng ta ba người rõ ràng nghe có tiếng khóc, các người dám lừa gạt chúng ta sao?
Khi nói, đồng thời hai mắt càng cổ quái nhìn quản gia và đại hán, hai nha hoàn bên cạnh cũng cổ quái nhìn hai người. Xem ra hai người đã không ít lần lừa gạt các nàng, bằng không các nàng cũng sẽ không tín nhiệm hai người như vậy, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hai người.


Tiểu thư, chúng ta nào dám?
Quản gia vội nói:
Tiểu thư, chúng ta hãy đi thôi, trời cũng đã khuya rồi, nếu chậm trễ chúng ta có lẽ sẽ phải trú bên ngoài thành. Với lại, nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì có thanh âm nào, cho dù có, cũng không chừng là loại quỷ quái gì đó đến dọa người, chúng ta cũng không cần xen vào chuyện người khác.



Ô…


Khi vị tiểu thư kia vừa lên xe ngựa, thì tiếng khóc của tiểu nữ hài lại đột ngột vang lên.

Nghe thấy tiếng khóc, vị tiểu thư kia cùng hai nha hoàn hết sức ngẩn ngơ, tiếp theo ba người cùng xuống xe ngựa. Vị tiểu thư kia càng hung hăng trừng mắt nhìn quản gia và đại hán hai người. Hai nha hoàn theo sau thì lại cười trộm liếc mắt nhìn hai người, theo phía sau tiểu thư đi đến nơi có tiếng khóc.

Vị quản gia và đại hán khi nghe thấy tiếng khóc, thì cảm giác được không ổn, lúc này bị tiểu thư trừng mắt, hiểu được rằng sau này chắc sẽ bị tiểu thư giáo huấn, nhất thời cười khổ, sau đó đi theo tiểu thư đến nơi phát ra tiếng khóc.


Vị tiểu muội muội này, người làm sao vậy?


Nhìn thấy tiểu nữ hài đang nức nở, vị tiểu thư kia không nhịn được cất tiếng hỏi.

Nghe vậy, tiểu nữ hài ngẩng đầu lên nhìn mấy người, trong mắt tịnh không có vẻ e ngại, trên mặt lệ vẫn tuôn trào, nhưng không trả lời câu hỏi của vị tiểu thư kia.

Thấy tiểu nữ hài không trả lời, tiểu thư tiếp tục hỏi:
Tại sao ngươi ở nơi này có một mình? Cha mẹ ngươi đâu?


Tiểu nữ hài vẫn như trước không hồi đáp, chỉ ngơ ngác nhìn những người lạ trước mặt.


Tiểu thư, nàng ta không phải bị câm chứ?


Thấy tiểu nữ hài nãy giờ không nói gì, nha hoàn hoạt bát bên cạnh hạ giọng nói.


Ta không có câm!


Khi nghe nha hoàn kia nói, tiểu nữ hài đột nhiên lớn tiếng nói, có lẽ do một thời gian dài không ăn uống gì, thanh âm có chút yếu ớt run rẩy, thân thể thì không ngừng run rẩy, hiển nhiên do lạnh có chút không chịu nổi.


Ngươi có phải là đang rất lạnh không?


Không để ý tới câu nói vừa rồi cùng với vẻ mặt kinh ngạc của nha hoàn, tiểu thư đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt tiểu nữ hài thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ thong thả gật đầu.

Tiểu thư nói:
Muội muội, ngươi theo ta đi, trên xe của ta chẳng những có áo ấm mà còn có thức ăn nữa.
Nói xong rồi đứng nhìn tiểu nữ hài, sự đồng cảm hiện ra trên mặt.

Nghĩ đến thức ăn phong phú, rồi chăn đệm ấm áp, đôi chân của tiểu nữ hài không tự chủ được bước đến gần mấy người kia. Ai ngờ tiểu nữ hài vừa nhấc chân, thì bịch một tiếng ngã sấp trên mặt đất đầy tuyết.

Nguyên lai tiểu nữ hài ngồi một thời gian dài ở đây, hai chân đã cứng ngắc, khi đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng hoa mắt, vừa nhấc chân trọng tâm nghiêng về phía trước, liền ngã sấp xuống mặt đất.

Thấy tiểu nữ hài ngã sấp trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh tiểu thư, quản gia và đại hán tiến nhanh lên phía trước, nâng tiểu nữ hài dậy, đưa lên xe ngựa cách đó không xa.


Tiểu thư, người làm vậy không đúng đâu! Thân phận tiểu nữ hài này không rõ ràng, chúng ta cũng không cần lo cho nàng, để tránh làm chậm trễ hành trình của chúng ta.


Ở đằng kia hai nha hoàn đang vỗ về tiểu nữ hài tiến vào trong xe ngựa, vị tiểu thư kia chuẩn bị lên xe ngựa, thì vị quản gia vội vàng ngăn cản nói.

Nghe vậy, vị tiểu thư kia trừng mắt nhìn quản gia nói:
Ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư, ta nói mang theo là mang theo.
Nói xong liền bước lên xe ngựa, không lý tới quản gia nữa.

Quản gia nhìn thân ảnh tiểu thư bước vào trong xe ngựa, lắc đầu cười khổ, biết quyết định của tiểu thư thì không ai có thể thay đổi được, cũng đành phải từ bỏ ý định khuyên can tiểu thư lần nữa, lên xe ngựa, nhìn đại hán bên cạnh gật đầu, ý bảo hắn có thể đi được rồi.


Giá! Giá!


Biết ý của quản gia, cây roi trong tay đại hán vung lên, ngay giữa mông ngựa, con ngựa đau đớn, phi như bay về phía trước. Quản gia và và bốn người bên trong xe ngựa còn chưa ổn định chỗ ngồi thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, vội vàng nắm chặt lấy vật bên cạnh mới không bị ngã xuống.

Quản gia không ngờ đại hán lại chạy xe như thế, thiếu chút nữa đã rớt xuống xe, nhìn đại hán trách cứ.

Đại hán hướng đến quản gia có ý xin lỗi, nhưng trong lòng lại cười thầm không thôi. Tiếp theo , hắn chuyên tâm điều khiển xe ngựa.

Bên trong xe ngựa, tuyết trên người tiểu nữ hài đã được phủi sạch, trên người được quấn lớp chăn ấm, đang ăn như lang thôn hổ yết, không có chút hình dáng của nữ hài tử đang ăn gì cả.

Nhìn tiểu nữ hài ăn, ba tiểu nữ hài bên cạnh vẻ mặt tò mò nhìn ngắm tiểu nữ hài.

Sau khi ăn không ít lương khô tiểu nữ hài đột nhiên phát hiện ánh mắt ba người nhìn mình lộ vẻ kỳ quái, vội vàng bỏ lương khô trên tay xuống, nhìn ba người.


Muội muội, ngươi tên gì?


Thấy tiểu nữ hài dừng lại, vị tiểu thư kia đột nhiên hỏi. Thấy tiểu nữ hài chỉ nhìn mình không nói, tiểu thư vội nói:
Ồ, ta nói cho ngươi biết, ta gọi là Trương Ngọc Oánh, đây là hai nha hoàn của ta, một người là Nguyệt Nhi, một là Xuân Nhi.
Vừa nói vừa chỉ hai nha hoàn bên cạnh.

Tiểu nữ hài nhìn nhìn ba người, trầm mặc một lát, đột nhiên nói:
Ta gọi là Nam Cung Ngọc Khiết, hôm nay cám ơn các ngươi đã cứu ta, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.


Một tiểu nữ hài chỉ mới có mười hai tuổi lại có thể nói được như vậy, nếu những người khác nghe thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.


Nguyên lai muội muội có họ là Nam Cung.
Trương Ngọc Oánh nói:
Từ nay về sau ta sẽ gọi người là Nam Cung muội muội, ngươi có thể gọi ta là Trương tỷ tỷ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.