Chương 244: Nam Cung



Nguyên lai muội muội có họ là Nam Cung.
Trương Ngọc Oánh nói:
Từ nay về sau ta sẽ gọi người là Nam Cung muội muội, ngươi có thể gọi ta là Trương tỷ tỷ.


Tiểu nữ hài nhìn thoáng qua, thầm so sánh mình với nữ hài không lớn hơn mình mấy ngày, không gật đầu đồng ý, cũng không lắc đầu cự tuyệt.


Đúng rồi, Nam Cung muội muội, làm sao mà chỉ có một mình ngươi tại hoang sơn dã lĩnh thế? Cha mẹ muội đâu?


Thấy tiểu nữ hài không trả lời, Trương Ngọc Oánh tò mò hỏi.

Nghe vậy, Nam Cung Ngọc Khiết ánh mắt vốn có chút u buồn đột nhiên biến lạnh, làm cho ba người Trương Ngọc Oánh trong lòng đều phát lãnh, tựa hồ so với gió bắc gào thét bên ngoài còn lạnh hơn. Nhưng Nam Cung Ngọc Khiết cũng không trả lời Trương Ngọc Oánh.

Trương Ngọc Oánh lại hỏi:
Nam Cung muội muội, cho dù ngươi không muốn nói, nhưng ngươi cũng nên nói cho ta biết nhà ngươi ở địa phương nào, có phải bên trong Lâm Châu thành không?


Nam Cung Ngọc Khiết gật gật đầu, vẫn không nói gì như trước.


Nam Cung Ngọc Khiết? Nam Cung…?
Trương Ngọc Oánh đột nhiên thầm thì tự hỏi:
Trong Lâm Châu thành họ Nam Cung không nhiều lắm, hơn nữa nhìn quần áo của muội muội phi thường hoa lệ, nên không phải thuộc gia đình nghèo, chẳng lẽ muội muội chính là người của Nam Cung gia?


Nam Cung Ngọc Khiết do dự một lát mới gật gật đầu.

Trương Ngọc Oánh nói:
Đã biết muội muội chính là người của Nam Cung gia, lát nữa khi vào trong thành, chúng ta sẽ đưa ngươi về nhà.


Nghe vậy, Nam Cung Ngọc Khiết sắc mặt đột nhiên đại biến. Vội la lên:
Trương tỷ tỷ, ta không muốn trở về đâu, cầu ngươi đừng đưa ta trở về đó.


Trương Ngọc Oánh nhìn Nam Cung Ngọc Khiết lo lắng đến phát khóc, vội nói:
Tốt, tốt, Nam Cung muội muội đừng khóc, chúng ta không đưa ngươi trở là được, ngươi hãy ở chơi với chúng ta vài ngày đi.


Nam Cung ngọc Khiết gật gật đầu, ánh mắt ẩn chứa sự cảm kích không thôi.

Trong khi mọi người nói chuyện, xe ngựa như chớp chạy về hướng Lâm Châu thành.


Trương tỷ tỷ, lúc trước nếu không phải là người thì ta có lẽ không chết trên hoang sơn thì cũng bị chết cóng trong núi. Chính là người đã cứu ta một mạng. Ân này ta nhất định tìm cách báo đáp, bất quản như thế nào, ta cũng sẽ chữa trị cho Ngô đại ca.


Hãm nhập trong hồi ức Nam Cung Ngọc Khiết tỉnh lại, nhìn thấy Trương Ngọc Oánh bên cạnh và Lãnh Ngưng Vũ ba người cũng đang chìm đắm trong hồi ức, đột nhiên nhẹ nhàng nói.

Lời của Nam Cung Ngọc Khiết đã kéo Trương Ngọc Oánh đang hồi tưởng quay trở lại. Trương Ngọc Oánh cảm tạ nói:
Nam Cung muội muội cám ơn ngươi!
Lãnh Ngưng Vũ ở bên cạnh cũng cảm kích nhìn Nam Cung Ngọc Khiết.

Nam Cung Ngọc Khiết không nói gì, cũng không nhìn các nàng, nhưng trong tâm thì đang hỗn loạn, trong lòng thầm nói:
Trương tỷ tỷ, điều trị được cho Ngô đại ca thì ta cảm thấy không nợ ân tình của người nữa.



Nam Cung tỷ tỷ, ngươi định trị liệu cho Ngô Lai như thế nào?


Thấy Nam Cung Ngọc Khiết trầm mặc, Lãnh Ngưng Vũ nhịn không được hỏi, đồng thời nhìn Ngô Lai đang hôn mê trên giường với vẻ mặt quan tâm.

Nam Cung Ngọc Khiết nghe vậy, nhẹ nhàng nói:
Các ngươi đem Ngô đại ca đến một phòng hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, trong phòng không nghe được bất cứ thanh âm gì ở bên ngoài, bằng không sẽ quấy rầy việc ta chữa trị cho Ngô đại ca.



Nam CUng muội muội, ngươi đi theo ta.
Trương Ngọc Oánh đột nhiên nói, rồi quay sang bên cạnh nói với Đồng Cương:
Đồng Cương, ngươi mang Ngô Lai đi theo.


Đồng Cương vâng lời, vội vàng bỏ đại chùy trong tay xuống, cõng Ngô Lai đi theo sau Trương Ngọc Oánh, còn Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, Nam Cung Ngọc Khiết cùng theo sau Đồng Cương, yên lặng nhìn Ngô Lai đang nằm trên lưng Đồng Cương.

Đây là một gian phòng rất rộng, trong phòng mọi thứ thiết yếu đều có cả, vách tường của phòng thì phi thường dày, vừa thấy là biết ngay phòng này có hiệu quả cách âm là cực kỳ tốt.

Đồng Cương đặt Ngô Lai lên giường, rồi cùng với Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ra khỏi phòng, chỉ còn lại Nam Cung Ngọc Khiết lưu lại với Ngô Lai đang hôn mê bất tỉnh.

Nam Cung Ngọc Khiết nhìn theo bóng lưng mấy người rời đi, đột nhiên tiến về phía trước vài bước, cài lại then cửa, lúc này mới đến bên giường, nhìn thấy toàn thân Ngô Lai kể cả khuôn mặt đầy hồng sắc kinh nhân, mà thân nhiệt thì càng lúc càng nóng.


Trương tỷ tỷ.
Nam Cung Ngọc Khiết thì thầm:
Cứu chữa Ngô đại ca khỏe lại, ta sẽ không còn nợ người nữa.
Vừa nói nàng vừa bước đến bên giường.

Trương Ngọc Oánh bốn người ra khỏi phòng, ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, cũng không biết rằng Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ vì bức độc mà tiêu hao rất nhiều chân khí, đồng thời cả một đêm không nghỉ ngơi, nên hai người toàn thân như nhũn ra, thầm nghĩ cần tìm chỗ nào nghỉ ngơi cho tốt đã.


Đại tỷ, sư tỷ, các ngươi có phải là rất mệt không?
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hai người, Tuyết Nhi vội hỏi:
Các người trở về nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta cùng Đồng Cương là được rồi.



Đúng rồi, hai vị đại tẩu.
Đồng Cương ở bên cạnh cũng phát hiện vẻ mặt mệt mỏi của hai người, vội nói:
Các người vì bức độc cho lão Đại đã tiêu hao nhiều chân khí như vậy, cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi đi! Khi lão Đại tỉnh dậy, ta sẽ gọi hai vị đại tẩu.


Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ nhìn nhau, thân thể quả thật cực kỳ mệt mỏi, đã có chút chịu không được, vì vậy gật gật đầu bỏ đi, chi để lại Đồng Cương cùng Tuyết Nhi ở lại đợi bên ngoài phòng.

Thời gian như điện, đảo mắt đã từ sáng sớm đến giữa trưa, bên ngoài phòng Đồng Cương cùng Tuyết Nhi đã cảm thấy khó chịu.

Tuyết Nhi nhẹ nhàng dựa vào trụ bên cạnh, thương tâm trong mắt đã lui dần, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Nam Cung Ngọc Khiết khi đáp ứng cứu Ngô Lai, thì tin tưởng rằng Nam Cung Ngọc Khiết có thể trị liệu thương thế của Ngô Lai đại ca. Đồng Cương ở bên cạnh thì đang ngồi trên đại chùy của mình, dù cho thân thể hắn cường tráng như vậy cũng không thể chịu đựng được sự chờ đợi thế này, hơn nửa ngày không ăn gì, hai người chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra.


Tuyết Nhi, Đồng Cương Nam Cung muội muội còn chưa ra hay sao?


Khi hai người đang ngẩn người ra, thì từ xa truyền đến thanh âm của Trương Ngọc Oánh. Chỉ thấy Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ lúc này đang tiến đến nơi này, vẻ mệt mỏi trên mặt hai người sau khi được nghỉ ngơi đã biến mất. Trương Ngọc Oánh vừa thấy hai người ở ngoài cửa phòng, thì không nhịn được cất tiếng hỏi. Ngươi chưa đến, thanh âm đã vang lên trong tai hai người.

Nghe vậy, Đồng Cương lập tức đứng dậy, nhìn hai người, Tuyết Nhi cũng vội vàng xoay người nhìn về phía hai người. Hai người cơ hồ đồng thời lắc lắc đầu.

Thấy hai người lắc đầu, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ lộ vẻ thất vọng, thoáng chần chừ, rồi nhìn về căn phòng. Bởi vì lúc này căn phòng đã bị phong kín, chẳng những cách âm hiệu quả phi thường, hơn nữa người bên ngoài căn bản không thể thấy được bất cứ thứ gì trong phòng.


Đại tỷ, không biết Nam Cung tỷ tỷ có thể giải được chất kịch độc bên trong cơ thể Ngô Lai? Ta bây giờ rất lo lắng cho Ngô Lai.


Nhìn nửa ngày, mà không thấy được gì Lãnh Ngưng Vũ không khỏi lo lắng nói.


Yên tâm đi! Ngô Lai nhất định không có việc gì.
Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh an ủi nói:
Chúng ta phải tin tưởng Nam Cung muội muội, tin tưởng Nam Cung muội muội nhất định có thể trị liệu được chất độc trong cơ thể Ngô Lai.
Khi nói ánh mắt hiện lên vẻ kiên định, bởi vì nàng hiểu được Nam Cung Ngọc Khiết sẽ không làm nếu không nắm chắc mọi việc.


Đúng, Tuyết Nhi, Đồng Cương, các ngươi đã ở chỗ này nửa ngày rồi, hẳn là đã mệt mỏi, các ngươi về trước nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho chúng ta.


Trương Ngọc Oánh nhìn vẻ mặt của Tuyết Nhi và Đồng Cương lộ ra vẻ mệt mỏi, nhẹ nhàng nói.

Tuyết Nhi và Đồng Cương gật gật đầu bởi vì bọn họ biết thân thể mình không thể duy trì được bao lâu nữa.


Cót két!


Khi Tuyết Nhi và Đồng Cương vừa mới chuyển thân đi, thì cửa đột nhiên mở ra, Nam Cung Ngọc Khiết xuất hiện, vẻ mặt lộ vẻ phi tường phức tạp, không phải bi thương, không phải mệt mỏi. Hình như là bất đắc dĩ, cũng hình như là thoải mái.

Nghe thấy tiếng động, bốn người cơ hồ đồng thời nhìn vào Nam Cung Ngọc Khiết.


Nam Cung tỷ tỷ, Vô Lại bây giờ thế nào rồi?


Lãnh Ngưng Vũ vừa thấy Nam Cung Ngọc Khiết, liền mở miệng hỏi đầu tiên. Ba người Trương Ngọc Oánh ở bên cạnh mặc dù không mở miệng, nhưng vẻ lo lắng trong ánh mắt cũng biểu hiện ra sự quan tâm đối với Ngô Lai.

Nghe vậy, Nam Cung Ngọc Khiết gật gật đầu, nói:
Ngô đại ca đã không có việc gì nữa rồi, chỉ có điều kinh mạch thương tổn chỉ vừa mới phục nguyên, còn chân khí cũng bị tiêu hao khi hôn mê, phỏng chừng tới tối mới có thể tỉnh lại.
Khi nói trên mặt nàng thoáng hiện lên một tia hồng nhuận.

Nghe Nam Cung Ngọc Khiết nói vậy, Trương Ngọc Oánh bốn người như trút được gánh nặng, nhất thời mừng rỡ, đặc biệt là Tuyết Nhi, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng bị nét hân hoan che lấp.


Thật vậy sao? Nam Cung tỷ tỷ, Vô Lại đại ca thật sự không có việc gì sao?
Tuyết Nhi có điểm không tin nói, nhưng vẻ hân hoan trên mặt chỉ có tăng không giảm.

Nam Cung Ngọc Khiết không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu, ngơ ngác nhìn mấy người hưng phấn.


Tốt a!
Tuyết Nhi nhảy lên vui mừng, ôm lấy Nam Cung Ngọc Khiết, trong miệng hân hoan nói:
Nam Cung tỷ tỷ, cám ơn ngươi đã cứu Vô Lại đại ca.



Nếu mà nhiều người như vậy quan tâm đến ta, nhưng… Ai!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.