Chương 247: Hồi Phục


Ngô Lai chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, cả người không còn một tý sức lực nào, trong cơ thể chân khí đã tiêu hao hết, hai mí mắt nặng trĩu, muốn mở mắt ra mà không tài nào mở nổi, muốn cử động cũng không thể động đậy được chút nào.


Ta đang ở đâu thế này? Không biết Oánh tỷ các nàng bây giờ ra sao rồi?


Ngô Lai không thể cử động, kể cả việc mở mắt nên chỉ đành nằm im, trong lòng không tự chủ được nhớ tới Trương Ngọc Oánh mấy người.


Không được, ta phải lập tức tỉnh lại, đi gặp Oánh tỷ các nàng mới được.


Vừa nghĩ đến Trương Ngọc Oánh và những người khác, trong lòng Ngô Lai chợt thấy lo lắng, vội vàng cố gắng vận công, muốn tận dụng chút chân khí còn sót lại trong cơ thể. Vì chân khí trong cơ thể Ngô Lai đã cạn kiệt, nên cho dù có cố gắng vận công đến mấy cũng không thể nào đề tụ nổi một tia chân khí, ngay cả việc động thân cũng không được, muốn mở mắt cũng không xong, Ngô Lai cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu, giống như đeo ngàn cân chì vào mắt vậy.


Ai! xem ra ta chỉ có thể đầu hàng mà thôi!


Đúng lúc Ngô Lai chuẩn bị đầu hàng thì kỳ tích xuất hiện, lực lượng quái dị trong đan điền của Ngô Lai đột nhiên chuyển động, nhanh chóng lan ra ngoài, hướng tới thất kinh bát mạch mà chảy, ngưng tụ dần chút chân khí còn sót lại.

Cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể, Ngô Lai trong lòng nhất thời mừng rỡ, càng cố gắng vận khởi tâm pháp, cố ngưng tụ chân khí đang tản mát trong thất kinh bát mạch.

Một lát sau, luồng chân khí quái dị kia khí đoàn đã vận hành trong cơ thể Ngô Lai mấy chục vòng, lúc này chân khí trong cơ thể Ngô Lai đã hùng hậu vô cùng, cảm giác người nhũn như con chi chi không còn nữa, Ngô Lai nhẹ nhàng, từ từ mở to đôi mắt.

Lúc Ngô Lai mở hẳn hai mắt thì gặp ngay ánh mắt, gương mặt rất quen thuộc và có phần tiều tuỵ của Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ, trong mắt ẩn chứa niềm vui khôn tả.


Vô Lại, ngươi tỉnh lại rồi?



Vô Lại, hiện giờ cảm thấy thế nào rồi?


Nhìn thấy Ngô Lai mở hai mắt, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ cơ hồ đồng thời vui mừng nói.

Ngô Lai lắc lắc đầu nói: "Ta không sao, báo hại các nàng vì ta lo lắng rồi." Nói xong liền ngồi dậy và ôm cả hai nàng vào lòng.

Cả hai nàng rất tự nhiên tựa vào ngực Ngô Lai, nhẹ nhàng ôm lấy vai và eo của Ngô Lai, ôm thật sát, như thể là chỉ cần lỏng tay ra một chút thì Ngô Lai sẽ biến mất.


Vô Lại, chàng có biết là lúc thấy chàng bị thương nghiêm trọng như thế, chúng ta đã lo lắng như nào không?
Lãnh Ngưng Vũ tựa đầu vào ngực Ngô Lai miệng lẩm bẩm nói: "Muội cùng đại tỷ đã dùng toàn lực tuy đã giải trừ được độc trên người huynh, nhưng trong người huynh còn có một loại độc vô cùng lợi hại, thành ra bọn muội đành bó tay, nếu không phải là Nam Cung tỷ xuất hiện đúng lúc, giải được độc trong người huynh thì bọn muội chẳng biết phải làm sao nữa?"


Nam Cung cô nương? Nam Cung cô nương cũng đến à?
Ngô Lai kỳ quái nói: "Là Nam Cung cô nương đã cứu ta?"

Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ cơ hồ đồng thời gật gật đầu trong ngực Ngô Lai.

Ngô Lai không nói gì nữa, chỉ trầm tư để nhớ lại một giấc mơ lúc trước. Hắn cảm giác giấc mơ đó rất thật, vô cùng thật.


A!


Đúng lúc này thì, Ngô Lai đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.


Vô Lại, chàng làm sao vậy?


Cơ hồ đồng thời, hai người rời khỏi ngực Ngô Lai, lo lắng nói, hai mắt quan tâm nhìn hắn.

Ngô Lai vội vàng nói: "Không có gì, không có gì, chỉ có điều là nằm một chỗ quá lâu rồi, cả người cứng ngắc, vừa rồi không cẩn thận bỗng nhúc nhích, nên động vào miệng vết thương." Kỳ thật không phải như thế, mà là do Lãnh Ngưng Vũ tựa đầu ở ngực Ngô Lai, đầu bỗng nhúc nhích chạm phải vết thương khiến Ngô Lai đau điếng người.

Lãnh Ngưng Vũ quan tâm nói: "Chắc là chàng chưa lại sức đâu, đừng gạt chúng ta, chàng cần phải nghỉ ngơi nhiều thêm mới được."

Nghe vậy, Ngô Lai chỉ có cười khổ trong lòng mà thôi, Ngô Lai nói: "Vết thương của ta đã khá hơn nhiều rồi, cũng không cần nghỉ thêm nữa, nếu còn tiếp tục nghỉ ngơi, sợ rằng ta sẽ thành con lợn lười mất."


À đúng rồi! Tuyết Nhi với Đồng Cương đâu?
Dừng lại một lúc, Ngô Lai đột nhiên kỳ quái nói.
Trương Ngọc Oánh nói: "Tuyết Nhi với Đồng Cương đã quá mệt mỏi rồi, nên ta bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi."


Vậy hả?
Ngô Lai nói: "Ta đi ra ngoài thư giãn, thuận tiện xem bọn hắn thế nào." Nói xong liền chuyển thân.

Nghe thấy vậy, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ hai người tịnh không ngăn cản, chỉ dùng tay đỡ Ngô Lai đứng dậy và giúp hắn mặc quần áo.


Tốt lắm rồi, Oánh tỷ, Vũ Nhi, vết thương của phu quân đã ổn rồi, không cần các người giúp đỡ nữa, các người làm như vậy ta thấy không được tự nhiên.


Thấy hai người vẫn giúp hắn, Ngô Lai đành phải nhẹ nhàng gỡ tay hai người ra và cười khổ nói.

Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ hai người bất đắc dĩ đành phải buông Ngô Lai ra rồi đi theo hắn ra ngoài.


Két!


Lúc tay Ngô Lai vừa chạm đến cửa, chuẩn bị mở, thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Ngô Lai không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa, đúng là người mà Ngô Lai đang muốn gặp, Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi vừa mở cửa đã nhìn thấy Ngô Lai, cũng ngẩn cả người rồi reo lên mừng rỡ, cả người như tia chớp lao đến ôm chầm lấy Ngô Lai, hưng phấn nói: "Đại ca, huynh không sao rồi, làm Tuyết Nhi lo lắng chết đi mất." Nói xong hai tay càng ôm Ngô Lai chặt hơn, giống như chỉ cần vừa buông ra Ngô Lai sẽ biến mất vậy.

Khụ! Khụ!

Ngô Lai bị ôm chặt quá đột nhiên lớn tiếng ho khan.


Đại ca, huynh làm sao vậy?



Vô Lại, ngươi không sao chứ?



Vô Lại, có phải là Tuyết Nhi chạm phải vết thương trên người huynh rồi không?


Cơ hồ đồng thời, thanh âm của Tuyết Nhi, Lãnh Ngưng Vũ và Trương Ngọc Oánh ba người vang lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Ngô Lai.

Ngô Lai thở ra một hơi cười khổ nói: "Không có việc gì, không có việc gì, ta chỉ là bị Tuyết Nhi ôm chặt quá không thở nổi thôi."

Nghe thấy vậy, Trương Ngọc Oánh ba người lúc này mới yên tâm.


Lão Đại, huynh tỉnh rồi à!


Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng hô vui mừng của Đồng Cương.

Ngô Lai chuyển ánh mắt qua Đồng Cương, trong ánh mắt ẩn chứa một tia cảm kích, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Đồng Cương, thời gian gần đây đệ đã vất vả rồi, ta chưa làm được gì để giúp đệ cả."

Đồng Cương liền vội vã hỏi: "Lão Đại, huynh không cần nói như vậy, đệ không hề cảm thấy tủi thân chút nào cả, lão đại giúp đệ nâng cao võ công, đệ còn chưa kịp cảm ơn huynh mà!"

Ngô Lai không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chan chứa quan tâm nhìn khắp lượt cả bốn người.


Ta cảm giác võ công của chúng ta so với các cao thủ chân chính trên giang hồ thì còn kém rất xa, một khi chúng ta gặp phải cao thủ chân chính, chúng ta không đủ khả năng để đánh trả, vì thế ta muốn đề cao công lực của chúng ta lên nữa.


Trầm mặc một lát, Ngô Lai đột nhiên nói.

Nghe thế, bốn mọi người liền ngơ ngác, vẻ mặt kỳ quái nhìn Ngô Lai.

Lãnh Ngưng Vũ càng cảm thấy kỳ quái hỏi: "Vô Lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chàng lại bị thương nghiêm trọng đến thế?"

Ngô Lai liếc mắt nhìn bốn người một lượt rồi mới nói: "Ta bị người của Sát Thủ minh đánh lén, sau đó lại gặp phải Độc vương, bị con quái xà trên người hắn cắn trúng, rồi lại bị trúng thêm một kiếm của hắn, nhưng cuối cùng hắn đã bị ta giết chết rồi."

Dừng lại một lúc, không đợi mọi người kịp giật mình vì Ngô Lai đã giết Môn chủ của Độc môn, Ngô Lai tiếp tục nói: "Ta không ngờ độc tính của con quái xà đó lại lợi hại đến thế, ngay cả Hổ Phách thần châu cũng không có tác dụng. Ta vốn ỷ rằng cơ thể mình không sợ độc, lại có tính năng kỵ độc của Hổ Phách thần châu thì không phải sợ độc tính của con quái xà đó. Sau khi bị trúng độc, công lực đại giảm, bọn người của Quỷ cốc và Tà điện liền lợi dụng tình huống đó mà tập kích ta, bắt buộc ta phải dùng toàn lực phá vây mà chạy, vì thế mà độc tính đã lan ra toàn kinh mạch khắp cơ thể, cuối cùng ta hôn mê, ngã vào giữa trận pháp."

Trương Ngọc Oánh bốn người gật gật đầu, các nàng đều hiểu rõ toàn bộ vấn đề.


Oánh tỷ, Vũ Nhi, Tuyết Nhi, Đồng Cương, ta nghĩ đối với công lực của chúng ta hiện nay, ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng rất khó, vì thế ta muốn tiếp tục nâng cao công lực của chúng ta.


Một lúc sau, Ngô Lai đột nhiên nói:
Lần này bị thương này làm ta chợt hiểu rằng, chỉ có cách luyện được tuyệt thế võ công, mới có thể tự bảo vệ mình, bảo vệ người thân bên cạnh mình mà thôi.


Lãnh Ngưng Vũ kỳ quái nói: "Vô Lại, muội cũng cảm thấy chúng ta cần phải để cao công lực, nhưng bây giờ chúng ta nâng cao bằng cách nào đây?"

Nghe vậy, Ngô Lai cười nói: "Vũ Nhi, muội là chúng ta có Tử thiên động phủ mà, trong đó có bao nhiêu là loại võ công đã thất truyền, còn nữa, trong tay Oánh tỷ còn một số hạt Tử liên, chúng ta trước tiên sẽ luyện võ ghi trong động phủ, rồi lợi dụng công hiệu Tử liên để nâng cao nội lực. Chỉ cần công lực của chúng ta được tăng lên, thì không cần sợ người trong giang hồ tìm đến nữa, chúng ta không chỉ có năng lực tự bảo vệ mình, mà còn có khả năng để đối phó với kẻ thù của chúng ta, lại càng có khả năng để báo thù Xuân Nhi và Nguyệt Nhi nữa." Vừa nhắc tới Nguyệt Nhi và Xuân Nhi, trong mắt Ngô Lai lại ẩn hiện một tia sát khí.

Nghe xong cảm nghĩ của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh bốn người đều gật đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.