Chương 248: Tu Luyện, Ám Sát
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 2091 chữ
- 2020-09-20 02:26:05
Nghe xong lời Ngô Lai nói, Trương Ngọc Oánh bốn người đều gật đầu.
Vô Lại, ngươi định lúc nào thì bắt đầu nhập động tiến hành tu luyện nâng cao võ công đây?
Lúc này, Trương Ngọc Oánh đột nhiên mở miệng nói.
Nghe vậy, Ngô Lai thoáng hơi trầm ngâm, chăm chú nói: "Ăn xong cơm chiều, chúng ta sẽ tiến hành ngay." Nói xong quay đầu nhìn Lãnh Ngưng Vũ và nói: "Vũ Nhi, phiền muội đi nấu cơm chiều nhé. Còn nữa, muội chuẩn bị sẵn một số đồ ăn, có lẽ chúng ta phải lưu lại trong động một khoảng thời gian đấy, chờ đến khi trình độ võ công của chúng ta được nâng cao đến một mức độ nhất định, chúng ta mới xuất quan để thực hiện những việc mà chúng ta cần làm."
Lãnh Ngưng Vũ gật gật đầu nói: "Mọi người đợi ở đây đi, ta đi chuẩn bị nấu cơm."
Muội muội chờ một chút, tỷ đi với muội.
Lúc Lãnh Ngưng Vũ vừa muốn rời đi thì Trương Ngọc Oánh đột nhiên nói, sau đó nói với Ngô Lai: "Vô Lại, ta với Vũ Nhi đi nấu cơm, ngươi ở đây nghỉ ngơi thêm đi nhé!"
Muội cũng đi.
Tuyết Nhi đang đứng một bên cũng lên tiếng, nói xong liền theo sau Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng ba người, Ngô Lai thoáng ngẩn người, trong đầu loé lên rất nhiều nỗi niềm.
Lão Đại, huynh ở đây nghỉ ngơi nhé, đệ cũng đi xem có giúp bọn họ được gì không.
Đồng Cương đột nhiên nói.
Nghe vậy, Ngô Lai chỉ gật gật đầu, không nói gì, trong lòng chỉ nghĩ đến những kế hoạch đang hình thành trong đầu.
Đồng Cương liếc mắt nhìn Ngô Lai thêm một lần, rồi mới lặng lẽ đi ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Ngô Lai ngồi suy nghĩ miên man.
Sau khi ăn xong cơm chiều, bọn Ngô Lai năm người liền mang theo đồ ăn đã được chuẩn bị và cùng nhau tiến vào Tử Thiên động phủ. Khi đi vào cửa động, Ngô Lai đem hòn giả sơn bịt kín cửa động lại, làm cho bên trong động ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài, không lộ ra một khe hở nhỏ. Bằng cách này, ngay cả người thông minh, tỉ mỉ đến mấy cũng chưa chắc đã phát hiện ra đằng sau hòn giả sơn có động phủ.
Nhìn thấy hành động của Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh bốn người đều ngẩn ngơ, lập tức hiểu được mục đích của Ngô Lai, yên lặng đi theo phía sau hắn đi sâu vào trong động.
Tử Thiên động phủ do Tử Thiên lão nhân mấy trăm năm trước kiến tạo đã ra, bên trong có rất nhiều vàng bạc, châu báu, linh dược và binh khí, hơn nữa, những võ công bí tịch được ghi lại trong động có thể nói là không kể xiết, đều là những môn võ công đã thất truyền trên giang hồ rất lâu rồi.
Oánh tỷ, Vũ Nhi, Tuyết Nhi, Đồng Cương, võ công trong này tất cả đều vô cùng lợi hại, chỉ cần luyện một môn bất kỳ đến cảnh giới tối cao, đều có thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ, cho nên không cần biết các người lựa chọn môn võ công nào cũng nhất định phải luyện thành. Hơn nữa, cũng cần phải chọn loại võ công phù hợp với võ công mà bản thân mình đã từng luyện qua.
Khi đi đến cửa phòng chứa bí tịch võ công, Ngô Lai đột nhiên nói.
Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh bốn người đều gật đầu.
Đại ca, những môn võ công lần trước muội với Đồng Cương đã chọn còn chưa luyện thành?
Tuyết Nhi đột nhiên nói.
Nghe vậy, Ngô Lai ngẩn người ra một lúc, thiếu chút nữa thì đã quên mất là lần trước hai người đã từng chọn võ công. Nghĩ một lúc rồi hắn nói: "Tuyết Nhi, trước tiên muội với Đồng Cương hai người tiếp tục luyện thành loại võ công đã chọn trước đây, rồi mới chuyển sang luyện loại võ công khác."
À đúng rồi, Oánh tỷ, tỷ có mang theo số hạt Tử liên còn lại đến đây không? Chúng ta còn lại bao nhiêu hạt nữa?
Ngô Lai đột nhiên quay đầu lại nói với Trương Ngọc Oánh.
Trương Ngọc Oánh gật gật đầu nói: "Tử liên vừa vặn còn lại hai mươi mốt hạt, ta có mang hết đến đây, ta nghĩ là đủ cho chúng ta dùng rồi."
Ngô Lai nói: "Oánh tỷ, tỷ và Vũ Nhi mỗi người ba hạt, Tuyết Nhi và Đồng Cương mỗi người hai hạt, số còn lại đưa hết cho ta! Nhưng các người nên ghi nhớ, không được dùng một cách bất cẩn, mà phải thật cẩn thận, đợi luyện tốt võ công, rồi căn cứ theo dung nạp chân khí của kinh mạch trong cơ thể để quyết định dùng Tử liên như thế nào, không được vì phải nâng cao nội lực bản thân mà dùng hết một lúc."
Bốn người nghe vậy, đều gật đầu, Trương Ngọc Oánh dựa theo lời Ngô Lai nói liền đem Tử liên chia cho Lãnh Ngưng Vũ ba người, số còn lại đều giao hết cho Ngô Lai.
Ngô Lai nhận Tử liên từ tay Trương Ngọc Oánh, nói: "Được rồi, trời không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi!" Nói xong liền bước ngay đến giá sách trong động, tìm võ công phù hợp với bản thân để luyện.
Trương Ngọc Oánh bốn người nhìn nhau một lúc, cũng đều đi vào trong động. Bởi vì Tuyết Nhi và Đồng Cương chưa luyện thành những võ công lần trước đã chọn lựa, nên hai người liền bắt đầu xem lại bí tịch và theo đó luyện ngay. Còn Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ phải đi tìm kiếm các loại bí tịch võ công phù hợp với bản thân.
Mặc dù trước đây Ngô Lai đã từng đọc qua hết các bí tịch trên giá, nhưng cũng chỉ là xem qua chứ chưa đọc kỹ và cũng chưa từng luyện qua. Lần này hắn tìm kiếm rất tỷ mỉ, cẩn thận các loại bí tịch võ công mà hắn nhìn thấy. Còn Trương Ngọc Oánh mặc dù trước đây đã vào động rất nhiều lần, nhưng nàng cũng không để ý mà đọc, chỉ là chọn ngẫu nhiên và luyện một loại võ công đơn giản nào đó nhằm giết thời gian mà thôi.
Lúc phần lớn cao thủ của Quỷ cốc và Tà điện xuất hiện trước mặt Ngô Lai, và bao vây hắn thì tại sào huyệt của bọn chúng cũng phát sinh nguy hiểm.
Đêm khuya, mọi nơi trong trang viện đều rất yên tĩnh, sào huyệt của Quỷ cốc và Tà điện đương nhiên cũng yên tĩnh như thế, chỉ có mấy ngọn đèn và một nhóm thủ vệ là còn thức. Có lẽ là vì số đông các cao thủ của cả hai phái đều đã được cử đi vây công Ngô Lai.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh như tia chớp phi thân về phía sào huyệt của nhị phái, trong tay hắn còn ôm theo một thân thể. Nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy người này đã chết, bởi vì mặt hắn tái nhợt, không còn chút sinh khí, hơn nữa da mặt đang từ từ chuyển sang màu tím bầm, điều này chứng minh hắn vừa mới bị giết chết cách đây không lâu.
Ai đó?
Lúc người này vừa đặt chân vào trong trang viện thì xác người trong tay hắn chạm phải một cành cây và phát ra tiếng động rất nhẹ. Mặc dù chỉ là thanh âm rất nhỏ, nhưng trong một đêm yên tĩnh như thế, thì khó có thể lọt qua đôi tai nhạy bén của các thủ vệ đang canh gác, đứng cách đó không xa.
Đó một người toàn thân bao phủ hắc y, chỉ lộ ra ánh mắt ai oán, căn bản không thể nhìn rõ hắn là nam hay là nữ, là già hay trẻ.
Hắc y nhân thấy thế, dừng lại, trong mắt xuất hiện một thoáng kinh ngạc. Rõ ràng hắn không ngờ rằng mình vừa mới đặt chân đến trang viện liền bị người ta phát giác.
Sau khi Hắc y nhân ngẩn ngơ, đột nhiên hắn ném thi thể đang ôm trong tay về phía các thủ vệ. Thi thể trong tay Hắc y nhân liền nhanh như điện bay về phía đó.
Chỗ Hắc y nhân đứng có cửa nhìn thông ra một cái đình nằm trong trang viện. Bốn phía, cách hắn vài chục trượng không hề thấy một bóng người.
Lúc đại hán hét lớn, đồng thời hai mắt ngó bốn phía. Khi Hắc y nhân ném cái xác về phía mình, gã đại hán lập tức cảm thấy sau lưng có kình khí ập đến, cho nên không hề do dự, chuyển thân, nhấc thanh đao trong tay chém về phía sau một nhát.
Khi gã đại hán động thân thì ở góc tối bên cạnh hắn, một bóng người cũng như tia chớp công về phía thi thể mà Hắc y nhân ném về phía đại hán. Trường kiếm trong tay hắn phát hàn quang lăng lệ vô cùng.
Xích!
Xích!
Binh khí của cả hai đại hán đều chém chính xác vào thi thể kia, nhưng không hề phát ra tiếng kêu kinh hoàng như họ nghĩ lẽ ra phải có.
Hai người ngẩn ngơ, tiếp đó sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng lui về phía sau, nhưng tất cả đều đã muộn. Chỉ thấy xa xa có một bóng đen loé lên, một chớp mắt đã thấy xuất trước mặt hai người, thanh đao trong tay hàn quang toả sáng nhằm về phía yết hầu của cả hai đại hán mà chém tới.
Hai người không kịp kêu một tiếng thì hồn đã đi đến địa phủ rồi. Trong mắt hai người còn lộ rõ vẻ sợ hãi, thân thể từ từ đổ xuống, lỗ thủng tại yết hầu không ngừng chảy máu.
Không thèm nhìn lại thi thể của hai đại hán đã chết, Hắc y nhân cười lạnh nói: "Quả thật là cao minh, một tên nấp trong tối, một tên đứng ngoài sáng, chỉ tiếc là võ công hơi kém, cao thủ của các người đã đi vây công Ngô Lai hết rồi. Hỡi Quỷ cốc Tà điện, ta không tin hôm nay ta không giết hết những người còn thủ tại nơi này?" Hắc y nhân cười xong, rồi như bóng ma đi về phía trong trang viện.
Trên hành lang trong trang viện, một đại hán tay cầm binh khí đang đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng tứ phía. Những tiếng động vừa rồi, hiển nhiên là hắn không hề nghe thấy. Cái đèn trên đầu hắn vô hình trung đã làm lộ vị trí hắn đang đứng.
Đột nhiên, một bóng người tốc độ nhanh như tia chớp nhân lúc đại hán vừa mới xoay người, trong nháy mắt hướng đại hán đánh tới.
Xích!
Đại hán vừa mới chuyển thân đột nhiên cảm giác được sau lưng có kình phong đánh úp lại, vội vàng nhanh chóng xoay người. Không chờ cho hắn kịp phản ứng, thanh đao trong tay Hắc y nhân đã chém đứt cổ họng của đại hán, máu phun ra thành vòi, thân thể của đại hán cũng từ từ đổ xuống, chết rồi mà vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác vì hắn không biết tại sao lại chết.
Sau khi chém đứt cổ họng của đại hán, Hắc y nhân vẫn tiếp tục dùng tốc độ nhanh như chớp phi thân về phía khóm hoa tùng.
Người đang nấp sau khóm hoa tùng trung giường như cảm giác được đã xảy ra chuyện không hay, vội vàng ló đầu ra.
Bính!
Đại hán vừa mới ló đầu ra thì nhìn thấy thanh đại đao trong tay Hắc y nhân mang theo luồng đao khí vô cùng sắc bén đang chém về phía mình, nhất thời kinh hãi, vội vàng định dùng binh khí trong tay chặn lại, không ngờ binh khí vừa đưa lên, đầu của đại hán đã bị Hắc y nhân chém đứt, nằm lăn lóc trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu vang, thân mình của đại hán máu vẫn không ngừng phun ra như suối, làm ướt cả đám hoa tùng, rồi thân thể cũng từ từ đổ vật xuống.