Chương 271: Thân Phận Tiết Lộ (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1586 chữ
- 2019-09-05 02:22:35
Độc vật phía trước không ngừng lùi lại, mà phía sau lưng họ, độc vật vẫn như cũ không ngừng lao tới. Trong chớp mắt cả bốn phía của ba người Vô Danh đều tràn đầy độc vật, nhanh chóng tựu thành một tòa núi nhỏ nhưng thủy chung chưa có độc vật nào dám tiến gần về phía họ. Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy, Lí Lương và Giang Chánh đang chuẩn bị hướng tới độc vật công kích liền từ bỏ ý niệm trong đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tứ phía độc vật chất thành núi, lúc này hai người mới nhớ tới lời nói của người vô danh mới rồi.
"Hưu..hưu..hưu.." Trong lúc Lí Lương và Giang Chánh còn đang nghi hoặc chưa kịp hỏi ra thì vài thanh âm quái dị vang lên dồn dập, làm cho Vô Danh ba người nghe được đều cảm giác không thoải mái.
"Cẩn thận, độc vật đang muốn công kích đấy" Nghe được tiếng vang quái dị, Vô Danh đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nhắc nhở.
Khi Vô Danh vừa dứt lời, độc vật bốn phía đột nhiên phóng tới, hướng về phía vô danh ba ngưới mà trùm lên.
Nhìn phô thiên cái địa độc vật xông đến, Lí Lương cùng Giang Chánh kinh hãi, đại đao và trường kiếm đồng thời đưa ra, chuẩn bị nghênh kích. Khi khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng một thước thì đột nhiên đám độc vật đi đầu cùng rơi xuống đất, chết không nhúc nhích. Thanh âm quái dị cũng biến mất theo. Tiếp đó, độc vật tứ phía đang lao tới đột nhiên cũng rơi xuống đất chết theo. Lũ độc vật còn lại phía sau cũng không dám di động. Nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy,c ả Lí Lương và Gianh Chánh đều ngẩn ngơ, dở khóc dở cười. Mà Vô Danh dường như đã sớm biết kết quả như vậy, chỉ mỉm cười nhìn bốn phía.
"Hưu,hưu,hưu" Lúc này thanh âm quái dị kia lại vang lên, có vẻ càng thêm dồn dập, càng thêm quái dị hiển nhiên nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái vừa rồi làm hắn thêm khẩn cấp, liền tăng mạnh sự khống chế độc vật, muốn chúng hướng tiếp tới ba người vô danh công kích.
Lúc này, độc vật vốn đã yên tĩnh rơi xuống đất, lại bị thanh âm quái dị kia kích động, hình như đột nhiên nổi điên giống nhau, điên cuồng hướng vô danh ba người công kích, song khi chúng đến gần ba ngươi khoảng một thước lại đột nhiên rơi xuống chết đi. Âm thanh quái dị vẫn điên cuồng khống chế độc vật công kích ba người nhưng không thể đến gần họ, mặc dù có một ít độc vật cực nhanh tấn công vào trong nhưng đều bị Lí Lương và Giang Chánh đao kiếm trong tay chém chết sạch. Trong nháy mắt, độc vật bốn phía tựu thành núi, xác của chúng không ngừng tăng lên, mùi hôi thối xông lên mũi ba người. Cả ba chau mày, hiển nhiên đã có chút không thích ứng mùi hôi thối đó. Mà lúc này, độc vật không hướng trước mặt họ đánh tới mà lại chậm rãi lui về phía sau, tụ lại ở một chỗ mà không dám di động chút nào.
"Hưu,hưu,hưu,hưu,hưu.." Lúc này thanh âm quái dị lại một lần nữa vang lên, phi thường chói tai, so với vừa rồi càng thêm dồn dập thúc giục khiến đám độc vật càng thêm điên cuồng. Bất quá đám độc vật phía trước không dám đánh tới mà đám độc vật phía sau càng điên cuồng công kích hướng về phía trước. Đến lúc này hiện tượng kỳ dị đột nhiên xuất hiện, đám độc vật phía trước đột nhiên quay đầu về ra sau tấn công đám độc vật phía sau, tự mình tương tàn lẫn nhau. Trong chớp mắt, đám độc vật tự giết lẫn nhau càng lúc càng nhiều. Hiện tượng kỳ dị này xảy ra làm Lí Lương và Giang Chánh đều kinh ngạc vạn phần nhưng trong lòng thầm kêu may mắn. Rõ rãng đám độc vật này đều đã được huấn luyện qua, lúc này bị thanh âm quái dị dồn dập kích động đã không phân biệt được tự tàn sát lẫn nhau.
"Hưu,hưu,hưu.." Khi thấy đám độc vật tự tàn sát lẫn nhau, thanh âm quái dị kia đột nhiên chuyển sang ôn nhu, ngay lập tức đám độc vật đang bao vây ba người vô danh đồng thời lui về hết phía sau.
"Ngô Lai, quả nhiên là ngươi, cũng chỉ có ngươi trên người có Hổ Phách thần châu mới có thể làm cho đám bảo bối của ta vô dụng." Lúc này truyền đến một thanh âm thấp giọng cười lạnh. Thanh âm rất thấp, không thể nghe thấy, tựu hồ như chỉ nói cho mình nghe nhưng thanh âm vẫn không thể thoát được lỗ tai của Vô Danh. Vô Danh cả kinh, lạnh lùng nhìn về hướng phát ra thanh âm, đột nhiên lắc mình xông tới nơi đó. Trong chớp mắt đám độc vật đã biến mất vô ảnh vô tung khiến Lí Lương Giang Chánh hai người đều ngẩn ngơ, lặng nhìn núi độc vật thi thể. Đột nhiên hai người thu hồi binh khí trong tay,lấy tay bịt mũi,quả thật mùi hôi thối làm cho họ không thể chịu nổi.
"Thiếu chủ, độc vật này tại sao khi tới trước mặt chúng ta đều tự nhiên chết đi, có phải trên người ngươi và Giang huynh có tuyệt thế bảo vật có thể trị độc vật?" Lúc này Lí Lương đang che cái mũi đột nhiên quay lại nhìn Vô Danh và Giang Chánh hỏi. Nhưng khi hắn nhìn lại chỗ của Vô Danh thì hắn đã biến mất. Giang Chánh nghe vậy bèn lắc đầu nhưng khi thấy vẻ mặt của Lí Lương thì ngạc nhiên quay lại nhìn, chợt ngẩn ngơ.
"Giang huynh, chúng ta rời nơi này trước, tới phụ cận gặp lại thiếu chủ" Hai người đang nhìn lại phía sau, Lí Lương đột nhiên nói. Giang Chánh gật đầu, cả hai cùng nhau rời khỏi cái nơi đầy xác độc vật và mùi xú khí ở ngã tư đường. Lúc nãy, trong một căn phòng, một trung niên nhân bí mật đang yên lặng nhìn ba người Vô Danh bị vây khốn, rồi đột nhiên độc vật không hiểu sao lại bị chết đi, sắc mặt càng khó coi, lại thấy độc vật tự mình tàn sát lẫn nhau bèn ra lệnh cho chúng rút lui, mặc dù độc môn am hiểu nhất là nuôi độc vật nhưng thấy lần này chúng tiêu hao nhiều, sợ uổng phí đi bao nhiêu tâm huyết, đành thổi sáo hạ lệnh cho chúng lui hết.
"A, xem ra đúng như thiếu môn chủ đã nói, hắn chính là Ngô Lai, chỉ có hổ phách thần châu mới làm cho độc vật độc môn chúng ta sợ hãi, chỉ như vậy mà chết đi. Ta phải mau mau thông tri cho thiếu môn chủ biêt mới được." Đột nhiên trung niên nhân thở dài, xoay người như chớp vọt đi.
Chợt "Binh" một tiếng. Tia chớp lúc nãy bắn ra ngoài đột nhiên bi lui trở về. Tốc độ ra đi đã nhanh nhưng tốc độ trở về còn nhanh hơn. Trung niên nhân nhìn ra ngoài cửa phòng. Khi hắn vừa lắc mình ra ngoài cửa, đột nhiên một cỗ kình khí cường đại ập tới ngực, hắn vội cử chưởng nghênh đón liền bị kình khí chấn bay ngược trở vào phòng. Khi trung niên nhân rơi xuống đất, một bóng người cũng chậm rãi đi tới nhìn chằm chằm trung niên nhân, chính là Vô Danh.
"Ngô Lai" Vừa nhìn thấy Vô Danh, trung niên nhân thấp giọng kinh hãi kêu lên,t rong mắt đầy vẻ sợ hãi, không nghĩ người đến là Vô Danh.
"Ngươi là người của độc môn?" Vô Danh lạnh lùng hỏi "Ngươi thế nào lại biết thân phận của ta?" Theo câu hỏi đồng thời thân thể Vô Danh không ngừng uốn éo vặn vẹo trong nháy mắt biến thành người khác, ngoài Ngô Lai thì là ai, chỉ bất quá lúc này trên mặt Ngô Lai lại càng đầy đặn hơn, có vẻ thành thục hơn xưa nhưng càng có khí phách.
Người này đúng là Ngô Lai, khi ra khỏi Trương phủ thì dùng Bách Biến thần công thay đổi tướng mạo, dùng thân phận Vô Danh giả danh, muốn tự mình trên giang hồ thành lập một thế lực cường đại, bảo vệ chính mình và người thân, vì Xuân nhi và Nguyệt nhi báo thù.
"Ngươi quả nhiên là Ngô Lai, xem ra thiếu môn chủ đoán đúng rồi." Trung niên nhân dù có chút sợ hãi vẫn lạnh lùng thốt: "Nếu ngươi giết chết ta, sư huynh ta sẽ vì ta mà báo thù."
"Chỉ bằng ngươi?" Ngô Lai cười lạnh nói. "Nhanh lên một chút, hãy lập tức nói ra, tại sao ngươi lại biết thân phận của ta, nếu không ta cho ngươi nếm thử mùi vị khí huyết nghich lưu, cho ngươi thống khổ vạn phần mà chết đi."
Phô thiên cái địa : thể hiện sức mạnh ùn ùn kéo tới. Ý câu này ám chỉ đám độc vật kéo tới, sức mạnh ùn ùn, phủ kín mặt đất, che lấp cả trời.