Chương 272: Thân Phận Tiết Lộ (3)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1735 chữ
- 2019-09-05 02:22:35
"Chỉ bằng ngươi?" Ngô Lai cười lạnh nói. "Nhanh lên một chút, mau nói ra tại sao ngươi biết được thân phận của ta, nếu không ta cho ngươi nếm thử mùi vị khí huyết nghịch lưu, cho ngươi thống khổ vạn phần cho đến lúc chậm rãi chết đi."
Nghe vậy, trung niên nhân sắc mặt đại biến, bởi vì hắn biết rõ khí huyết nghịch lưu vô cùng lợi hại, đặc biệt đối với người luyện võ mà nói, so với khổ hình còn thống khổ hơn tới vạn phần, dù cho là người sắt cũng không chịu đựng nổi. Người luyện võ tình nguyện chết cũng không muốn nếm thử sự thống khổ của khí huyết nghịch lưu.
Trung niên nhân sắc mặt đại biến chỉ là trong chớp mắt, rồi trấn tĩnh nói: "Ngô Lai, mặc dù ngươi có hổ phách thần châu và Tử Kiếm, lợi dụng thần khí này giết ta, nhưng ta không tin ngươi dám để cây kiếm đó ở trên người, dù cho ngươi luyện võ từ khi còn trong bụng mẹ, ta không tin khi ngươi không có Tử Kiếm thì còn bao nhiêu lợi hại. Hôm nay ta sẽ vì sư huynh mà báo thù." Trung niên nhân nói rồi mà vẫn chưa động thủ, chỉ chằm chằm nhìn Ngô Lai, mặc dù hắn không tin trên người Ngô Lai có Tử Kiếm nhưng hắn cũng chưa gặp qua Tử Kiếm, không dám xác định dây đai trên người Ngô Lai có phải là Tử Kiếm hay không. Ưuan trọng hơn là võ công của hắn, mặc dù cùng sư huynh hắn không sai biệt lắm nhưng nếu Đỗ Hành cũng chết ở tay Ngô Lai thì hắn không khỏi có chút do dự.
"Phải không?" Ngô Lai cười lạnh nói. "Hy vọng võ công của ngươi so với sư huynh ngươi còn lợi hại hơn, nếu không ta sẽ làm ngươi không muốn sống."
Khi hắn vừa dứt lời thì trung niên nhân liền động thân, thân ảnh như điện, tả chưởng nhanh chóng đánh về phía ngực Ngô Lai, tay kia như chớp đánh vào hai mắt Ngô Lai. Đối mặt sự công kích này, Ngô Lai chỉ cười lạnh, căn bản là không để vào mắt. Khi sự công kích của trung niên nhân ập tới không quá một thước thì Ngô Lai lắc mình phóng lên, chân phải đạp tới lên vai trung niên nhân, phóng qua khỏi người hắn.
"Binh" Trung niên nhân bị Ngô Lai đạp một cái văng ra ngoài, thân hình hắn va mạnh vào cửa phòng, làm cửa phòng vỡ ra. Trung niên nhân dừng lại, căm tức nhìn Ngô Lai. Ngô Lai lại lạnh lùng mà nhìn chằm chằm trung niên nhân. Chỉ chốc lát, trung niên nhân lại động thân, lúc này tốc độ lại nhanh hơn vừa rồi, tả chưởng mang theo kình phong sắc bén nhanh chóng đánh về phía ngực Ngô Lai, lại vừa đem cây sáo dài mang theo kình khí sắc bén đánh thẳng vào giữa tim Ngô Lai, hơn nữa ở giữa cây sáo lại toát ra rất nhiều khói xanh, dĩ nhiên là đang phóng độc khí. Hắn chợt nhớ trên người Ngô Lai có hổ phách thần châu. Đám độc khí căn bản không có hữu dụng.
Ngô Lai lạnh lùng nhìn công kích của trung niên nhân, song chưởng đã sớm ngưng tụ công lực, chuẩn bị hướng trung niên nhân xuống tay, không muốn phí thời gian của bản thân. Chỉ trong nháy mắt, trung niên nhân đã công tới trước ngực Ngô Lai với kình phong sắc bén làm thổi tung quần áo Ngô Lai, mà Ngô Lai hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào trung niên nhân.
Đột nhiên hắn động thân, song chưởng đồng thời hướng tới tả chưởng và cây sáo dài luồng kình khí sắc bén, gương mặt thoáng nét cười lạnh.
"Bình" Hai đạo kình khí trong nháy mắt chạm nhau, phát ra một tiếng nổ, thân hình trung niên nhân nhanh chóng bay ra ngoài, đụng vào tường, miệng phun máu tươi, cường đại kình khí làm chân khí trong người hắn phân tán, toàn thân trọng thương. Khi trung niên nhân rơi xuống đất, Ngô Lai liền lắc mình tới trước mặt, lạnh lùng thốt:"Làm sao các ngươi biết thân phận của ta? Còn ai biết nữa?"
"Hừ" Trung niên nhân chỉ hừ một tiếng, quay đầu sang nơi khác, không để ý tới câu hỏi.
"Xem ngươi cứng đầu được bao lâu. Cho ngươi nếm thử chút khí huyết nghịch lưu, xem ngươi còn cứng đầu được nữa không?" Nhìn trung niên nhân, Ngô Lai không khỏi cười lạnh nói, đồng thời lắc mình đưa tay thi triển thân thủ trên các đại huyệt trước ngực trung niên nhân. Thấy Ngô Lai chuẩn bị thi triển thủ thuật khí huyết nghịch lưu trên người mình, trung niên nhân kinh hãi, muốn né tránh cũng không còn chút khí lực, bất đắc dĩ bộc lộ vẻ sợ hãi qua ánh mắt bởi vì hắn biết rõ khí huyết nghịch lưu mang đến sự thống khổ thế nào cho người luyện võ.
Khi Ngô Lai thu tay lại, sắc mặt trung niên nhân càng khó coi, bởi vì hắn cảm giác được khí huyết đang nghịch lưu, chỉ cố nén nỗi thống khổ cho nó mang lại. Khí huyết không ngừng nghịch chuyển, vẻ mặt trung niên nhân càng khó nhìn, thân hình bắt đầu vặn vẹo.
"A"Vừa mới bắt đầu trung niên nhân còn cố gắng nhịn xuống nhưng thống khổ ngày càng lợi hại. Toàn thân hắn không ngừng vặn vẹo, nỗi khổ phi thường đáng sợ, nhịn không được hắn bật rên lên một tiếng thảm thiết.
"Ngươi mau nói nhanh, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây. Nếu ngươi còn không nói, ta sẽ cho ngươi nếm mùi tiệt mạch khốn khổ." Nhìn trung niên nhân không ngừng vặn vẹo, Ngô Lai lạnh lùng thốt, trong mắt lóe hàn quang.
"Mơ tưởng" Trung niên nhân cố nén thống khổ trong người, cắn răng nói: "Muốn ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng, dù cho là chết ta cũng không nói cho ngươi hay." Hắn nói mà thanh âm không ngừng run rẩy, toàn thân sắc mặt thì vặn vẹo, nỗi thống khổ càng khiến cho người ta sợ hãi.
"Tiệt mạch" đây chính là thủ pháp tàn khốc nhất trên giang hồ, sợ rằng trên giang hồ cũng không có mấy người biết khốc hình trong truyền thuyết này nhưng khi trung niên nhân nghe được hai chữ này thì ánh mắt càng thêm sợ hãi, thủ pháp nay so với khí huyết nghịch lưu càng thêm tàn khốc vạn phần.
"Vậy à?"Ngô Lai cười lạnh nói. "Để ta xem ngươi còn chịu được tới khi nào." Hắn đột nhiên đưa tay lên trên ngực trung niên nhân mà điểm xuống. Trung niên nhân khôi phục sắc mặt như cũ nhưng lại bắt đầu đổ mồ hôi hột, gương mặt hắn nhìn Ngô Lai kỳ quái, không hiểu sao Ngô Lai lại thu hồi thủ pháp khí huyết nghịch lưu tàn khốc đó.Ngay lúc này trung niên nhân đột nhiên thét lên thảm thiết kinh thiên động địa, cách đó nơi ngã tư đường Lí Lương và Giang Chánh đang chuẩn bị rời đi nghe được đều kinh hãi.
Lí Lương nói:"Giang huynh,chúng ta đi xem một chút."
Gianh Chánh gật đầu, hai người sử dụng thân pháp nhanh như chớp hướng về phía tiếng kêu lao đi.
"Ta cho ngươi một lần cơ hội nữa, mau nói các ngươi làm sao biết được thân phận của ta?Mặt khác còn ai biết nữa?"Ngừng chốc lát, Ngô Lai đột nhiên hướng trung niên nhân thi triển tiệt mạch khốc hình bằng tay phải, rồi lạnh lùng thốt. Hai mắt hắn gắt gao nhìn trung niên nhân như muồn tìm hiểu ý nghĩ trong lòng hắn.
"Muốn ta nói cho ngươi biết, mơ tưởng" Trung niên nhân cả giận nói: "Dù sao cũng là chết, thống khổ thế nào cũng được, mối thù này độc môn chúng ta nhất định báo."
"Đúng không?"Ngô Lai cười lạnh. "Sợ rằng ngay cả bản thân độc môn các ngươi cũng không bảo vệ được mình, muốn báo thù cho ngươi, không sao, chỉ cần độc môn các ngươi tới một người, ta giết một người."
Nghe Ngô Lai nói, trung niên nhân chỉ lạnh lùng nhìn Ngô Lai, bởi vì từ trong lời của Ngô Lai, hắn biết là phải chết không nghi ngờ nên hắn không muốn nói gì nữa, cũng không muốn nói cho Ngô Lai biết điều gì đó.
"Ta cho ngươi cơ hội mà không quý trọng, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị tiệt mạch thống khổ, cho ngươi phải tự nguyện nói ra điều ta muốn." Lạnh lùng nhìn trung niên nhân liếc mắt một cái, Ngô Lai đột nhiên nói. Đến lúc này thì Ngô Lai sắc mặt đại biến, cười khổ nói: "Xem ra ngươi đã không còn cơ hội nữa." Nói xong, tay phải đột nhiên đánh tới thiên linh cái của trung niên nhân.
Nhìn thấy bàn tay của Ngô Lai cách mặt mình càng lúc càng gần, sắc mặt trung niên nhân tràn ngập sợ hãi, cảm giác cái chết đang đến gần, vẻ mặt không còn nét cương nghị như lúc nãy, chỉ là cái chết ở trước mắt không sức kháng cự, chỉ còn bó tay chờ chết.
"Phát, xích" Một tiếng vang nhỏ, bàn tay Ngô Lai đã đánh vào thiên linh cái trung niên nhân, miệng hắn phun máu, ngã vào góc tường,chết đi.
"Ngươi là ai?"
Lúc này ngoài cửa xuất hiện hai bóng người, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của trung niên nhân mà tới, là Lí Lương và Giang Chánh, vừa tới thì thấy Ngô Lai đánh vào thiên linh cái của trung niên nhân.
"Là ta." Ngô Lai vội vàng đáp, hai vai có chút giật mình, quay đầu thì đã hiện lại khuôn mặt của Vô Danh.
Nguyên lai Ngô Lai nghe thanh âm đã biết là Lí Lương và Giang Chánh, vì vậy khi xoay người đã dùng Bách biến thần công biến đổi dung mạo, mà thân hình hiện tại cùng với thân hình khi biến thành Vô Danh không sai biệt lắm cho nên khi xoay người thì thân hình cũng chậm rãi thay đổi.
"Thiếu chủ, là ngươi."