Chương 28: Vô Lại bản tính
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1602 chữ
- 2019-09-05 02:21:50
Ngô Lai thu hồi Tử Huyền kiếm, nhìn trời cười lớn nói:
Vương thúc, Trương thúc, Đại Hổ, các người cuối cùng có thể nhắm mắt, có thể yên tâm ra đi, ta cuối cùng cũng vì các người báo thù.
Tiếng cười so với khóc còn khó nghe hơn.
Ngô Lai sau khi cười xong, nhìn thấy thi thể đầy đất, ngửi được mùi máu tanh khắp trời, trong lòng khó chịu, chính chuẩn bị li khai về khách sạn, ai biết vừa mới rời khỏi cửa lớn Hổ Bang, đột nhiên một tiếng quát to truyền lại.
Ác tặc, chạy đâu?
Theo thanh âm truyền lại, vài nhân ảnh nhanh chóng phi lại, ngăn cản đường đi của Ngô Lai.
Ngô Lai lạnh lẽo nhìn người tới, chỉ thấy kẻ tới tổng cộng có 4 người, 3 nam 1 nữ. Ba nam phân biệt là một lão giả 50 60 chục tuổi, một trung niên đại hán 40 cùng một người trẻ tuổi ước chừng 20, diện mạn tuấn tú phi thường.
Lão giả tên là Phong Vân, chính là một trong tứ đại hộ pháp của Phong Cốc, người giang hồ xưng là
Phong Vân Tẩu
, nhất thân công lực cao tuyệt phi thường, đặc biệt là Phong Vân Chưởng, dùng ra có thể khiến phong vân biến sắc.
Đại Hán tên Vương Bân, người giang hồ gọi là
Thần Côn
, một cây thiết côn trong tay đánh ra, giống như linh vật. Vốn là một cây côn bình thường được hắn dùng ra vô cùng kì diệu, vì thế được người giang hồ xưng là
Thần Côn
. Vương Bân chính là một trong tứ đại cao thủ của Thiên Đường Môn.
Người trẻ tuổi này tên là Phong Khí, chính là đệ tử của Phong Cốc cốc chủ Phong Thiên, sư điệt của Phong Vân. Hắn bởi thế được sự chân truyền của sư phụ, vì vậy lần này được phái tới cùng sư thúc cùng tìm kiếm Tử Kiếm và Huyền Thiên Thạch trong truyền thuyết.
Nữ nhân còn lại tuổi chừng 20, cả người y phục màu xanh thẳm, vóc dáng đẹp đẽ, y phục toàn thân tịnh không thể che đi song nhũ cùng đôi mông tròn đẹp ngạo người của nàng ta, tướng mạo mĩ lệ phi thường, mái tóc thanh tú tung bay phấp phới trên vai, thập phần mê người.
Nữ nhân này tên là Trữ Hàn Sương, thực sự là người như tên, khuôn mặt sương lạnh, không có bất kì biểu tình nào, một thứ cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Cũng chính là bởi vì như thế, được người giang hồ gọi là
Hàn Nữ Thanh Sương.
Nàng chính là truyền nhân của Tuyết Cung, võ công cao vô cùng, trong giang hồ cũng là một cao thủ nhất đẳng.
Bốn người này đều là thụ mệnh của cốc chủ, môn chủ hoặc cung chủ của họ. Trước tới Lâm Châu tìm kiếm tung tích của Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch. Mặc dù ba tháng đã qua, bọn họ không có bất luận tinh tức nào, nhưng đều không li khai qua, bởi vì bọn họ tin chắc Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch ở Lâm Châu.
Khi Ngô Lai vừa mới sử dụng Tử Huyền kiếm, trên kiếm phát ra quang mang cường đại, dẫn khởi sự chú ý của bọn họ, mấy ngưởi đều không hẹn mà đồng hướng tới nơi đây chạy tới, tựa hồ như đồng thời tới được nơi này, nhưng lại không phát hiện Tử Kiếm, lại thấy Hổ Bang khắp nơi đều là thi thể, hơn nữa Ngô Lai vừa hay từ Hổ Bang đi ra, đang chuẩn bị rời đi. Phong Vân liền lên tiếng ngăn trở.
Ngô Lai kì quái nhìn mấy người, hỏi:
Không biết mấy vị chặn đường đi tại hạ có việc gì không?
Phong Vân hỏi:
Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào? Những thi thể đó trong Hổ Bang có phải bị các hạ giết hay không?
Ngô Lai đáp:
Những người này là tại hạ giết không sai. Còn như tại hạ, chỉ là một vô danh tiểu tốt, các hạ không biết thì tốt hơn.
Thấy đối phương không nói, Phong Vân cũng đành chịu, đành phải hỏi:
Các hạ vì sao phải giết bọn họ? Bọn họ cùng các hạ có oán cừu như thế nào?
Ngô Lai nói:
Còn như bọn chúng bị giết vì oán cừu gì, tại hạ không cần thiết phải báo cáo cho các hạ.
Vửa nghe được có người đề cập tới oán cừu, Ngô Lai lại nhớ đến bọn người Đại Hổ thảm tử, bọn họ cũng không phải cùng người của Hổ Bang vô oán vô cừu sao? Đến cuối cùng không phải còn bị bọn chúng đồ sát sao?
Lúc này, Phong Khí bên cạnh nói:
Tiểu tử, ngươi khá là cuồng ngông, đối với trưởng bối lại bất kính như thế.
Ngô Lai nói:
Tiểu tử, ngươi mới mấy tuổi a! Vậy mà lại kêu người khác tiểu tử, ngươi mới đủ cuồng, hồi đáp hay không là chuyện của ta, ông ta là trưởng bối của ngươi, nhưng lại không phải trưởng bối của ta.
Hắn đương nhiên là chỉ Phong Vân, như lúc này, Ngô Lai đã khôi phục lại sự nhanh mồm nhanh miệng cùng hành vi Vô Lại ngày trước.
Phong Khí bị Ngô Lai mỉa mai một trận sắc mặt đỏ lên, lại không biết nói thế nào mới tốt, không ngờ vừa nói ra lại bị Ngô Lai chiếu tướng.
Vương Bân bên cạnh ha hả cười lớn, ngay cả Trữ Thanh Sương quanh năm lạnh như hàn sương, biểu tình trên mặt cũng có chút nhẹ ra.
Vương Bân ha hả cười lớn nói:
Tiểu huynh đệ, cá tính tốt, ta ưa thích, bất quá ngươi vì sao phài giết những kẻ này, đến ta thực sự cũng có chút hiếu kì?
Ngô Lai thấy Vương Bân nói như thế, cũng không khỏi thấy thích cá tính của Vương Bân, đáp:
Bởi vì bọn chúng lại có thể vì lợi ích bản thân, giết chết nhiều người vô tội như vậy, sát nhân thường mạng, đây là chuyên thiên kinh địa nghĩa.
Phong Khí hỏi tiếp:
Thế ngươi giết người phải như thế nào?
Ngô Lai chưng hửng, không ngờ đến có thể bị đối phương phản lại chiếu tướng, Ngô Lai đáp:
Đương nhiên phải thường mạng, bất quá ta hiện tại còn chưa muốn chết, vì thế đợi sau khi ta muốn chết, sẽ đem mạng hoàn trả cho bọn chúng.
Phong Khí hỏi:
Người khác cũng không muốn chết, nhưng kết quả còn là bị ngươi giết, người khác không phải cũng có thể kiếm ngươi báo thù sao?
Ngô Lai đáp:
Cái này đương nhiên, còn như bọn chúng muốn chết hay không, cái vấn đề này ta còn chưa nghĩ qua, bất quá ta đã đem bọn chúng giết rồi, đã không cách nào vãn hồi được.
Phong Khí còn muốn cùng tranh luận, nhưng bị Phong Vân bên cạnh dùng ánh mắt cản lại.
Phong Vân nói:
Tài ăn nói của tiểu huynh đệ rất tốt, chúng ta khẳng định là không so bằng.
Ngô Lai nói:
Tiểu tử cũng là buồn chán, mới cùng vị huynh đệ đó tranh luận, hi vọng tiền bối không phải để bụng.
Phong Vân nói:
Lão hủ Phong Vân, đây là sư điệt của lão, khi nãy có nhiều lời đắc tội, thỉnh mong huynh đệ bỏ quá cho.
Nói xong chỉ vào Phong Khí, giới thiệu Phong Khí với Ngô Lai.
Ngô Lai thấy đối phương khách khí như thế, vội vàng nói:
Nguyên lai là Phong tiền bối, tiểu tử vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội, thỉnh mong tiền bối thứ lỗi.
Phong Vân nói:
Không quan hệ, người trẻ tuổi đều giống nhau.
Ngô Lai lại hướng tới Phong Khí nói:
Phong huynh, không nên tức giận, khi nãy có nhiều chỗ đắc tội, mong Phong huynh giống như tên, để gió mang nó thổi đi.
Phong Khí không biết làm sao, biết bản thân trên miệng lưỡi chiếm không được một chút tiện nghi, đành phải không lí tới Ngô Lai.
Ngô Lai nhìn Vương Bân hỏi:
Vị đại ca này xưng hô thế nào?
Vương Bân đáp:
Tại hạ Vương Bân, tiểu huynh đệ, tính cách của ngươi ta thấy rất là thích.
Ngô Lai nói:
Đa tạ Vương đại ca khen ngợi, rỗi rảnh thỉnh Vương đại ca uống rượu có được không?
Vương Bân đáp:
Tốt, tốt, huynh đệ nhất định đi.
Ngô Lai lại nhìn Trữ Thanh Sương đứng bên cạnh xem chừng nói.
Mĩ nữ. Xin hỏi phương danh xưng hô thế nào?
Trữ Thanh Sương lạnh lẽo nhìn Ngô Lai một cái, không lí tới hắn ta.
Vương Bân nói:
Tiểu huynh đệ, nàng phải khối đá rồi.
Ngô Lai nghĩ thầm: Nàng đã không để ta biết phương danh của nàng. Ta không thể không biết. Nghĩ tới đây, Ngô Lai lách mình tới trước mặt Trữ Thanh Sương, nháy mắt lại quay về chỗ cũ.
Mấy người Phong Vân đều rất kinh ngạc, không ngờ được khinh công của Ngô Lai cao như thế, mấy người căn bản không nhìn thấy Ngô Lai có động tác như thế nào, bóng dáng của Ngô Lai trước mắt đột nhiên biến mất.
Lúc này Ngô Lai lại quay về chỗ củ, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, chính là bảo kiếm của Trữ Thanh Sương.
Ngô Lai đưa tay bạt xuất bảo kiếm, chỉ thấy một đạo kiếm quang từ trong chợt hiện, Ngô Lai vừa nhìn vừa nói:
Kiếm tốt, kiếm tốt, quả nhiên là một thanh kiếm tốt.