Chương 29: Thanh Sương bảo kiếm


Ngô Lai đưa tay bạt xuất bảo kiếm, chỉ thấy một đạo kiếm quang từ trong chợt hiện, Ngô Lai vừa nhìn vừa nói:
Kiếm tốt, kiếm tốt, quả nhiên là một thanh kiếm tốt.


Phong Vân mấy người nhìn thấy bảo kiếm trong tay, phát hiện lại là của Trữ Thanh Sương, đều là sắc mặt hoảng hốt nhìn Ngô Lai, không ngờ được Ngô Lai lại có thể trong nháy mắt đoạt đi bảo kiếm của Trữ Thanh Sương, hơn nữa còn là trước mặt mấy người bản thân, lại nói Trữ Thanh Sương cũng là một cao thủ võ công, lại có thể ngay cả phần linh động đều không có, làm thế nào có thể không khiến mấy người không kinh hoảng.

Trữ Thanh Sương càng là hoảng hốt, chỉ cảm giác trước mắt lóe qua bóng người, trên tay nhẹ đi, bảo kiếm trong tay đã không còn.

Trữ Thanh Sương thấy bảo kiếm của mình trong tay Ngô Lai, vội vàng nói:
Mau chóng đem bảo kiếm trả lại cho ta.


Ngô Lai nhẹ nhàng ngửi lấy bảo kiếm, nói:
Thơm lắm, thơm lắm, trên người của nàng nhất địnhnh so với bảo kiếm này càng thơm hơn.
Dừng lại nói:
Mĩ nữ muốn lấy lại bảo kiếm cũng được, chỉ cần nàng nói cho ta biết phương danh của nàng.


Trữ Thanh Sương nghĩ bảo kiếm này chính là trấn cung chỉ bảo của Tuyết Cung, sư phụ nàng giao thanh kiếm này cho mình, để nàng bảo quản thật tốt kiếm này, nàng xuất đạo giang hồ mấy năm lại đây, trước đến giờ không có một khắc nào không đem bảo kiếm trên người, không nghĩ được hôm nay lại bị Ngô Lai đoạt mất.

Trữ Thanh Sương không có sự bình tĩnh trước kia, sắc mặt lo âu nhìn Ngô Lai. Hi vọng Ngô Lai có thể đem bảo kiếm hoàn trả cho mình, nhưng nàng ta thất vọng.

Ngô Lai tựa cười mà không phải cười nói:
Mĩ nữ, nàng đem phương danh của nàng nói cho ta hay, ta sẽ trả bảo kiếm lại cho nàng.


Trữ Thanh Sương nói:
Vô Lại, mau chóng trả kiếm lại cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.
Tuy bản thân không đánh lại Ngô Lai, nhưng còn hơn nói ra lời thô tục.

Ngô Lai ngạc nhiên nói:
Mĩ nữ, nàng thế nào biết ta gọi là Ngô Lai, ta thực không có cáo tố qua với nàng tên của mình, nàng làm sao có thể biết chứ? Đây không phải là tâm hữu linh tê nhất điểm thông (?) người ta thường nói hay sao?


Trữ Thanh Sương ngẩn ra, không ngờ đối phương lại gọi là Vô Lại, vốn là lời chửi người, lại có thể biến thành tên của đối phương.

Phong Vân mấy người lặng đi, không nghĩ được còn có người có tên gọi như thế.

Vương Bân ngạc nhiên hỏi:
Tiểu huynh đệ, ngươi thực sự gọi là Vô Lại sao?


Ngô Lai đáp:
Phải a! Bất quá không phải cái Vô Lại đó trong miệng các người, mà là Ngô của họ Ngô, Lai của lai đáo.


Phong Vân, Vương Bân Phong Khí mới rõ nguyên lai biểu tình như thế.

Trữ Thanh Sương kêu:
Ta bất quản ngươi kêu là gì, mau chóng đem bảo kiếm trả cho ta.


Ngô Lai đùa bỡn nói:
Không vội, trừ phi nàng đem danh tự nói cho ta hay.
Phong Vân, Vương Bân đều tức cười nhìn hai người, giống hệt như đấu khẩu giữa tình nhân vậy, nhưng Phong Khí lại sắc mặt đố kị nhìn Ngô Lai.

Nguyên lai, Phong Khí vừa thấy được Trữ Thanh Sương, liền bị mĩ lệ của nàng ta hấp dẫn, bằng mọi cách lấy lòng, lại không thể thay đổi biểu tình của mĩ nữ, dù cho là biểu tình phẫn nộ, mà loại hành động Vô Lại này của Ngô Lai, lại có thể khiến mĩ nữ phát nộ, Trữ Thanh Sương nổi giận so ra cũng có một loại phong vị đặc biệt.

Trữ Thanh Sương thấy Ngô Lai không đem bảo kiếm trả lại cho mình, thế là phi thân phóng tới hướng Ngô Lai, muốn cưỡng đoạt lại bảo kiếm từ trong tay Ngô Lai.

Thấy Trữ Thanh Sương công lại, Ngô Lai vội vàng né tránh, vừa tránh vừa cười nói:
Bắt không được, bắt không được.


Qua một lúc, Trữ Thanh Sương thủy chung không cách nào nàng tới vạt áo của Ngô Lai, khiến Trữ Thanh Sương nổi giận phi thường, đứng tại đó hung hãn dán mắt vào Ngô Lai.

Ngô Lai thấy dáng vẻ nổi giận của Trữ Thanh Sương, cũng là mĩ lệ phi thường, không khỏi lặng người nhìn biểu tình giận dữ của Trữ Thanh Sương. Đặc biệt là song nhũ nẩy nở đó của Trữ Thanh Sương khi nổi giận không ngừng nhấp nhô, khiến nhãn phúc của Ngô Lai no đầy.

Trữ Thanh Sương thấy Ngô Lai lặng người nhìn bộ ngực bản thân, vội vàng nhìn theo, lúc này mới phát hiện mình khi nổi giận, song nhũ không ngừng lên xuống, vội vàng bình phục tâm tình bản thân, thầm nghĩ: Mình sao lại thế này, vì sao đối diện với tên Vô Lại này, không sắc lang, lại không thể bảo trì tâm trạng như trước. Vội vàng vận khởi Băng Tâm Quyết, nháy mắt khôi phục lại lãnh nhược băng sương như củ. Ngô Lai lúc này lại bị cho là sắc lang.

Băng Tâm Quyết chính là bí mật bất truyền của Tuyết Cung, chỉ có đệ tử bên trong của Tuyết Cung mới có thể học được Băng Tâm Quyết, Băng Tâm Quyết này không chỉ là một bộ võ công tâm pháp, hơn nữa còn là một loại tĩnh tâm quyết tuyệt thế, có thể trong nháy mắt bình phục tâm tình kích động của bản thân, nhưng người luyện quyết này đều có một khuyết điểm, chính là người như sương lạnh. Trữ Thanh Sương có thể có biểu tình như thế, duyên cớ cũng là luyện Băng Tâm Quyết.

Trữ Thanh Sương nói:
Mau chóng đem bảo kiếm trả cho ta.


Ngô Lai nói:
Trước nàng hãy nói cho ta biết danh tính, ta sẽ đem bảo kiếm trả cho nàng.


Trữ Thanh Sương nói:
Ngươi đem bảo kiếm trả cho ta trước.


Ngô Lai nói:
Nàng nói trước, nếu không ta đưa bảo kiếm cho nàng, nàng không nói ta phải làm thế nào?


Ba người bên cạnh nhìn hai người tranh cãi như con nít, đều lắc đầu cười khổ.

Phong Vân nói:
Trữ cô nương, cô nương có lẽ nên đem danh tính nói cho Ngô Lai hay! Ngô Lai xem ra có điểm thích cô, cô nương không nói cho hắn biết danh tính của mình nữa, nói không chừng hắn phải đem bảo kiếm của cô nương làm thành vật định tình giao cho sư phụ cô.


Vương Bân mấy người đều không nghĩ được, cả Phong Vân thời gian qua luôn nghiêm túc lúc này cũng nói đùa.

Ngô Lai nghe nói, nói:
Phong tiền bối, chủ ý này của người không dở, xem ra ta có lẽ đem bảo kiếm giữ lại.
Nói xong liền treo bảo kiếm trên eo mình.


Chậm đã.
Trữ Thanh Sương vội vàng ngăn cản, nàng còn thực sự Ngô Lai lấy bảo kiếm không trả, hướng tới sư phụ mình cầu thân.

Nguyên lai, Dịch Tình sư phụ của Trữ Thanh Sương nói đùa với nàng:
Kiếm này về sau làm vật định tình cho con.


Khi đó Trữ Thanh Sương tịnh không có để tâm, lúc này bảo kiếm trong tay Ngô Lai, Trữ Thanh Sương trái lại thực sự sợ hắn đi tới sư phụ nàng cầu thân.

Trữ Thanh Sương không biết làm sao, đoạt cũng không đoạt được, muốn thuyết phục Ngô Lai càng là không có khả năng, chỉ đành nhỏ giọng nói:
Ta gọi là Trữ Thanh Sương.


Ngô Lai nghe thấy lại giả là không có nghe được, nói:
Cái gì? Nàng nói tên gì chứ? Ta không có nghe rõ, nàng hãy nói lại một lần đi.


Thấy biểu tình khó ưa đó của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương cắn răng giận, chỉ đành lớn tiếng nói:
Trữ Thanh Sương.
Nói xong gương mặt không khỏi đỏ lên, không nghĩ được bản thân có thể bị Ngô Lai chọc giận lại cũng không thể bảo trì tâm trạng bình tĩnh như trước.

Ngô Lai nói:
Thanh Sương, Thanh Sương, tên hay, quả nhiên là người như tên, lãnh diễm như sương.
Nói xong lại ngửi hương khí trên bảo kiếm, nói:
Hương tốt, kiếm tốt, trả nó cho nàng.
Nói xong liền muốn đem bảo kiếm ném cho Trữ Thanh Sương.

Đột nhiên hai chữ nhỏ như đầu ruồi nơi cán kiếm chiếu vào trong mắt Ngô Lai: Thanh Sương.

Ngô Lai kinh ngạc kêu lên:
Thanh Sương kiếm?
Nói xong cẩn thận tĩ mĩ quan sát bảo kiếm.

Các người đều kinh ngạc, không nghĩ được Thanh Sương kiếm có thể trong tay Tuyết Cung, càng không ngờ được là kiếm trong tay của Trữ Thanh Sương lại là Thanh Sương kiếm trong truyền thuyết. Ngay cả Trữ Thanh Sương cũng không có nghĩ được bảo kiếm trong tay mình lại là thần kiếm Thanh Sương.

Chỉ thấy Ngô Lai đột nhiên tung bao kiếm, hai tay vận công, song thủ không ngừng biến đổi các loại các dạng tư thế, khống chế Thanh Sương kiếm.

Dưới sự thao túng của Ngô Lai, bảo kiếm dần dần tróc tầng kim khí trên mặt, phát ra quang mang chói mắt.

Phong Vân kinh động kêu:
Quả nhiên là Thanh Sương kiếm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.