Chương 30: Trích huyết nhận chủ


Phong Vân kinh động kêu:
Quả nhiên là Thanh Sương Kiếm.


Mọi người khác đều là sắc mặt sửng sốt nhìn bảo kiếm bị Ngô Lai thao túng, không ngờ được kiếm này là một trong thập đại thần khí trong truyền thuyết Thanh Sương Kiếm.

Nói rằng Thanh Sương Kiếm này chính là thượng cổ thần khí, cùng Tử Kiếm liệt vào thập đại thần khí, chỉ bất quá Tử Kiếm uy lực lớn nhất trong thập đại thần kiếm này, Thanh Sương Kiếm tuy không có uy lực lớn như thế của Tử Kiếm, nhưng uy lực của nó cũng không thể xem nhẹ.

Thanh Sương Kiếm vốn đã biến mất trên giang hồ vài trăm năm, không ngờ có thể lạc vào tay Tuyết Cung, hơn nữa còn trở thành trấn cung chi bảo của Tuyết Cung, ngay cả lịch đại cung chủ của Tuyết Cung cũng không biết tên thật của bảo kiếm này. Đương nhiên, trử đệ nhất đại cung chủ của Tuyết Cung ra.

Nguyên lai đệ nhất đại cung chủ của Tuyết Cung, cũng là người sáng lập ra Tuyết Cung, sau khi có được Thanh Sương kiếm, sợ dẫn tới sự tranh đoạt của người giang hồ, thế là đem Thanh Sương Kiếm nguyên bản quét lên trên một tầng kim khí, giấu đi nguyên lai diện mục của nó, chọn tên khác là Tuyết Kiếm, biến nó thành trấn cung chi bảo.

Nguyên đây đã trở thành một bí mật trong giang hồ, bất kì ai cũng không thể ngờ được thanh Tuyết Kiếm này là một trong thập đại thần khí trong truyền thuyết Thanh Sương Kiếm. Nhưng không ngờ được là, bởi vì thời gian quá lâu, kim khí trên Tuyết Kiếm dần dần tróc ra, và khi Ngô Lai cầm Tuyết Kiếm, không cẩn thận làm tróc kim khí nơi chuôi kiếm xuống, thấy được hai chữ
Thanh Sương
nơi cán kiếm, liền kêu ra tên của Thanh Sương Kiếm.

Tên của thập đại thần khí, Ngô Lai đã thấy qua trong điển tịch ở Tử Thiên Động Phủ, đương nhiên biết tên của Thanh Sương Kiếm, thế là không kìm được kinh động kêu ra.

Lúc này Thanh Sương Kiếm dưới sự khống chế của Ngô Lai, kim khí trên thân kiếm không ngừng rớt xuống, phát ra thanh quanh cường đại, trong phạm vi vài dặm đều có thể thấy.

Đợi cường quang yếu đi, Ngô Lai phi thân nắm lấy chuôi kiếm của Thanh Sương Kiếm.

Trong nháy mắt Ngô Lai cầm lấy chuôi kiếm, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại trùng nhập thể nội, Ngô Lai vội vàng vận công đề kháng.

Năng lượng của Huyền Thiên Thạch cùng Tử Kiếm dung hợp mà thành trong người của Ngô Lai cùng năng lượng của Thanh Sương Kiếm đối kháng, dần dần cỗ lực lượng này cùng năng lượng trong người của Ngô Lai dung hợp làm một, khiến công lực của Ngô Lai tăng cao không ít, kết quả này Ngô Lai cũng không nghĩ được.

Vốn dĩ Huyền Thiên Thạch, Tử Kiếm cùng Thanh Sương Kiếm ba thứ đều là thần vật, lực lượng của bọn chúng có một đặc tính giống nhau, đó là hấp thu linh khí trong thiên địa, một khi gặp nhau, không phải dung hợp thì là đối kháng, mà Ngô Lai lại may mắn phi thường, năng lượng trong Thanh Sương Kiếm chẳng những không có cùng năng lượng trong người hắn chống chọi, hơn nữa cùng lực lượng trong người Ngô Lai dung hợp lại, khiến võ công của Ngô Lai tiến thêm một tầng.

Ngay lúc này, Thanh Sương Kiếm bị Ngô Lai nắm trong tay đột nhiên chấn động mạnh, kiếm kêu không ngừng, Ngô Lai nhớ tới tình cảnh lần trước Tử Kiếm nhận chủ cùng Thanh Sương Kiếm này giống nhau phi thường, trong lòng không khỏi rung động, cầm Thanh Sương Kiếm, phi thân hướng tới Thanh Sương.

Phong Vân, Phong Khí, Vương Bân ba người thấy vậy hoảng kinh, còn nghĩ Ngô Lai thấy bảo tà tâm nổi lên, muốn giết người giết khẩu, vội vàng phi thân ngăn cản, tiếc rằng thân ảnh của Ngô Lai quá nhanh, mấy người đều vồ hụt.

Trữ Thanh Sương cũng hoảng kinh, vội vàng vận khởi toàn lực né tránh, Ngô Lai như bóng đi theo, một kiếm đâm tới cánh tay trắng như tuyết của Trữ Thanh Sương.

Trứ Thanh Sương khó chịu rên một tiếng, đồng thời máu tươi chảy ra, dùng nhãn thần kinh khủng nhìn Ngô Lai.

Lúc này, khi Thanh Sương Kiếm trong tay Ngô Lai thấm máu của Trữ Thanh Sương, nháy mắt thoát khỏi tay của Ngô Lai, phát ra thanh quanh chói mắt, trong thanh quang còn kèm theo một tia quang mang đỏ máu, trong không trung không ngừng quay tròn xung quanh mấy người, bay tới bay lui.

Mấy người bên cạnh kinh ngạc nhìn theo biến hóa của Thanh Sương Kiếm, song chưởng đình chỉ công kích Ngô Lai.

Thanh Sương Kiếm sau khi quay cuồng trong không trung một hồi, đột nhiên bay đến trước mặt Trữ Thanh Sương, chuôi kiếm hướng về nàng ta, ngửng lại trước mặt nàng.

Trữ Thanh Sương thấy vậy, rất kinh sợ, còn nghĩ Thanh Sương Kiếm lại công kích bản thân, vội vàng né tránh, nhưng Thanh Sương Kiếm cũng theo sát rạt.

Lúc này Phong Vân bên cạnh đột nhiên thất thố kinh động kêu lên:
Trích huyết nhận chủ?
Vội vàng hướng tới Trữ Thanh Sương nói:
Trữ cô nương, mau chóng cầm lấy chuôi kiếm Thanh Sương Kiếm, nó đã nhận cô nương làm chủ.


Nghe được trích huyết chọn chủ, Vương Bân bên cạnh cũng kinh động, không ngờ được một màn mới trước mắt là thần vật tuyển chủ trong truyền thuyết, mà Phong Khí cũng là sắc mặt mê hoặc nhìn sư thúc Phong Vân của mình.

Nghe nói, Trữ Thanh Sương kinh động, vội vàng đưa tay cầm lấy chuôi kiếm của Thanh Sương kiếm. Trong nháy mắt Trữ Thanh Sương nắm lấy Thanh Sương kiếm, một cỗ lực lượng cường đại nhanh chỏng chảy vào các nơi kinh mạch trên thân thể của nàng ta, từ từ cùng nội lực nàng ta dung hợp, đả thông nhâm, đốc nhị mạch, khiến võ công nàng ta trong thoáng chốc đạt đến hàng ngũ tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ.

Thanh Sương Kiếm trong tay Trữ Thanh Sương, ngừng thay đổi, im lặng để cho Trữ Thanh Sương cầm.

Trữ Thanh Sương nhìn Thanh Sương kiếm trong tay, trong lòng kích động một trận, không nghĩ được đây là một trong thập đại thần khí trong truyền thuyết Thanh Sương kiếm, hơn nữa còn nhận mình là chủ, làm sao có thể không khiến nàng ta kích động chứ?

Trữ Thanh Sương dùng nhãn thần cảm kích nhìn Ngô Lai một cái.

Thấy vậy, Ngô Lai nói:
Thanh Sương a! Muốn cảm tạ cũng được, hãy lấy thân mà đền!
Vừa mới tên người ta, lại kêu thân mật như thế, còn khiến cô nương người ta dĩ thân tương hứa, quả nhiên không thẹn là Vô Lại.

Trữ Thanh Sương nổi giận quát:
Vô Lại, ngươi …
Phần sau câu nói không biết nói thế nào mới phải.

Ngô Lai thấy biểu tình giận dữ của Trữ Thanh Sương ngẩn người ra, không ngờ khi Trữ Thanh Sương nóng giận so với mới rồi càng rung động lòng người, càng mĩ lệ hơn.

Ngô Lai nói:
Thanh Sương a! Không muốn hồi đáp trước, đợi nàng nghĩ kĩ rồi nói ta hay.
Dừng lại nói:
Thanh Sương, ta phát hiện nàng là càng lúc càng mĩ lệ, ta cũng là càng lúc càng thích nàng.


Trữ Thanh Sương không ngờ Ngô Lai Vô Lại như vậy, bản thân với hắn cũng không có biện pháp, lại nghe hắn gọi mình là Thanh Sương, đây là xưng hô chỉ có giữa tình lữ, tức giận quát:
Không được gọi ta là Thanh Sương.
Nói xong hung hãn lườm Ngô Lai một cái.

Ngô Lai nói:
Được, được, không gọi nàng là Thanh Sương, gọi nàng là Sương Nhi chung quy cũng được.


Trữ Thanh Sương thấy bản thân vô luận nói lời gì đều có thể bị đối phương chiếm tiện nghi, thế là không cảm tình nói:
Ngươi muốn gọi thế nào, cứ gọi thế đó.
Đồng thời trong lòng kì quái, bản thân khi nào biến thành thế này, lại có thể mặc cho Ngô Lai chiếm tiện nghi của mình, ngay cả Băng Tâm Quyết cũng không thể trấn định tâm tình bản thân.

Ngô Lai nói:
Sương Nhi, thế này mới đúng, không phải cả ngày lạnh cả mặt, nàng xem nàng một người mĩ lệ biết bao, cả ngày lãnh nhược như băng, khiến người khác làm thế nào dám thân cận nàng, ta tuy rất thích nàng, nếu nàng gả cho ta, để suốt ngày đối diện gương mặt lãnh nhược như băng của nàng, thời gian dài cũng có thể rất không quen được.


Trữ Thanh Sương đã biết cá tính Ngô Lai, không để ý tới lời nói nhảm của hắn, lạnh lẽo nhìn đi nơi khác.

Thấy Trữ Thanh Sương không để ý tới mình, Ngô Lai cũng chỉ có lúng túng cười, không nói gì.

Phong Vân, Vương Bân bên cạnh sắc mặt cổ quái nhìn Ngô Lai, không nghĩ được Trữ Thanh Sương này bị người giang hồ xưng là
Lãnh Nữ Thanh Sương
lại có thể bị Ngô Lai chọc giận, đến cuối cùng lại không có biện pháp với Ngô Lai. Nhưng Phong Khí dùng một loại nhãn thần kì quái nhìn Ngô Lai, trong mắt có hâm mộ cũng có đố kị.

Thấy không khí có chút khó xử, Vương Bân nói:
Các vị, trời cũng không còn sớm, không bằng chúng ta quay về khách sạn như thế nào?
Lúc này trời đã sáng tỏ.

Ngô Lai đáp:
Tốt a! Hôm nay ta mời khách!


Mấy người gật đầu, khi đang chuẩn bị rời đi, một thanh âm lạnh căm vang lên từ bốn phương tám hướng.


Muốn đi, cũng được, lưu Thanh Sương Kiếm lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.