Chương 31: Đại chiến quỷ tà (1)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1730 chữ
- 2019-09-05 02:21:51
Muốn đi, cũng được, lưu Thanh Sương Kiếm lại.
Một thanh âm lạnh căm vang lên từ bốn phương tám hướng, theo thanh âm truyền lại, vài đạo nhân ảnh nhanh chóng bay lại.
Chỉ thấy người tới có vài chục người, đều là cả người ăn mặc kì quái.
Phong Vân cùng Vương Bân thấy vậy, sắc mặt đổi lớn.
Phong Vân nói:
Nguyên lai là bằng hữu của Quỷ Cốc cùng Tà Điện, không biết các vị hôm nay làm thế nào có nhã hứng tới đây.
Một người thân người không cao, cả mặt râu ria ước chừng 60 tuổi trong bọn người tới nói:
Ta nói là ai chứ? Nguyên lai là Phong Vân Tẩu của Phong Cốc cùng Thần Côn của Thiên Đường Môn, thực sự thất kính, ba tiểu oa oa này nghĩ tất phải là đệ tử hai phái các vị!
Còn không đợi hai người hồi đáp, người này đã nói:
Nhanh chóng để nữ oa oa đem Thanh Sương Kiếm trong tay giao ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
Vương Bân nói:
Hàn lão quỷ, không ngờ hơn chục năm ngươi còn không tiến bộ như thế, lại có thể lấy nhiều hiếp ít, cướp đoạt Thanh Sương Kiếm, bằng ngươi còn không đủ tư cách.
Người này tên là Hàn Dục, chính là một trong Tà Điện bát đại hộ pháp, người giang hô xưng là
Tà Kiếm
. Nguyên nhân người này một thân võ công cao cường phi thường, đặc biệt là một thân kiếm pháp quỷ dị vô cùng, có thể công kích những chỗ người khác không ngờ tới, cực kì tà dị, kiếm người này tên Tiệp Kiếm, càng là tà dị vô bì, có thể uốn lượn không thành trình độ, tại thời khắc quyết định cho đối phương công kích trí mệnh, vì thế người cũng bị người giang hồ gọi là
Tà Kiếm
.
Là sao? Thêm chúng ta được không?
Đột nhiên một thanh âm băng lãnh vang lên, trước mặt Hàn Dục lại xuất hiện hai người.
Thấy hai người, Hàn Dục kinh sợ kêu lên:
Quỷ Thiên, Quỷ Địa?
Không sai, hai người này chính là Quỷ Thiên, Quỷ Địa hai ngưởi, đây chỉ là xưng hô của hai người, còn như tên thật của bọn họ sớm đã bị mọi người quên lãng. Hai người này chính là sát nhân ma vương trên giang hồ nghe thấy là biến sắc, một khi đề cập tới hai người này, người trong giang hồ nghe thấy là sắc biến, tuổi tác hai người bọn họ đã gần ngũ tuần, võ công họ cao, càng không phải nói.
Đáng sợ nhất không phải võ công của hai người, mà là Quỷ Ảnh Thân Pháp của hai người. Tên là Quỷ Ảnh Thân Pháp, tốc độ của nó nghĩ cũng có thể biết, tựa như quỷ ảnh, khiến người không cách nào đoán được, cho người ta một loại cảm giác sợ hãi.
Phong Vân nói:
Nguyên lai là các người, không có ngờ được các ngươi còn chưa có chết, thực sự khiến người ta có cảm giác đáng tiếc.
Quỷ Địa nói:
Phong lão quỷ, ngươi chưa chết, chúng ta làm sao có thể nào chết chứ?
Quỷ Thiên tiếp lời nói:
Lời thừa nói ít, mau chóng đem Thanh Sương Kiếm giao ra.
Vương Bân nói:
Các ngươi muốn Thanh Sương Kiếm, đi hỏi chủ nhân của Thanh Sương Kiếm có nguyện ý cho các ngươi không, chúng ta tịnh không thể làm chủ. Bất quá, ta khuyên các ngươi có lẽ không nên trêu tới chủ nhân của Thanh Sương Kiếm, bởi vì ta sợ các ngươi có thể hối hận.
Quỷ Thiên nói:
Hối hận? Quỷ Cốc chúng ta làm việc từ trước tới nơi chưa từng hối hận qua, mau đem Thanh Sương Kiếm giao ra.
Vương Bân nói:
Trước không nên nói lời to, các ngươi biết chủ nhân Thanh Sương Kiếm, cũng là vị cô nương này là người gì sao?
Quỷ Thiên không kìm được hỏi:
Là người gì?
Vương Bân đáp:
Trữ cô nương chính là đệ tử của Tuyết Cung cung chủ Dịch Tình.
Quỷ Thiên kinh sợ nói:
Cái gì? Đệ tử của Tuyết Cung cung chủ Dịch Tình?
Vừa nghĩ đến những nữ nhân khó nàng đó của Tuyết Cung, không khỏi sắc mặt biến đồi.
Tuyết Cung chính là một môn phái lấy nữ nhân làm chủ trên giang hồ, trong đó không những cao thủ rất nhiều, hơn nữa còn đều là những nhân vật khó ứng phó, một đám nữ nhân người giang hồ nghe thấy biến sắc, quái vật.
Những tên Quỷ Cốc cùng Tà Điện khác cũng là sắc mặt cự biến, dùng nhãn thần kì quái nhìn Trữ Thanh Sương.
Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa nhìn nhau một cái, Quỷ Thiên hung ác nói:
Không quản ả ta là người gì, chúng ta chỉ cần được Thanh Sương Kiếm, còn như các ngươi, giết, còn có ai biết là việc làm của Quỷ Cốc cùng Tà Điện chúng ta, đương nhiên lũ quái vật đó của Tuyết Cung cũng không thể biết là việc làm của Quỷ Cốc cùng Tà Điện chúng ta.
Nói tới Quỷ Cốc cùng Tà Điện, tên đều khiến người giang hồ biến sắc, môn đồ bọn chúng tuy không nhiều, nhưng cao thủ lại rất nhiều, mỗi một nhân vật trong giang hồ đều khiến giang hồ biến sắc. Quỷ Cốc cùng Tà Điện chính là hai môn phái xú danh truyền xa trên giang hồ, trong môn đều là một lũ ma đầu giết người không chớp mắt.
Tất cả người tới đây này đều là đệ tử trẻ tuổi của hai phái, võ công của bọn chúng đã có sở thành, trong giang hồ đều đã có thể tiến nhập hàng ngũ cao thủ, lại gặp Tử Kiếm xuất, Huyền Thiên Thạch lộ, sư phụ bọn chúng mới để Hàn Dục, Quỷ Thiên, Quỷ Địa ba người dẫn theo lũ đệ tử trẻ tuổi này ra ngoài rèn luyện kinh nghiệm.
Những kẻ này vốn là ở ngoại thành, đột nhiên phát hiện trong thành tử quang xuất hiện, liền nghĩ là Tử Kiếm xuất hiện, nên suất lĩnh mọi người tới đây. Ai biết chúng tới đây tịnh không có phát hiện Tử Kiếm, mà bị thanh quanh của Thanh Sương kiếm phát ra hấp dẫn, thế là bèn muốn cướp đoạt Thanh Sương Kiếm.
Trữ Thanh Sương nghe được Quỷ Thiên chửi sư phụ của mình, đương nhiên không bằng lòng, tức giận quát:
Lão quái vật, ngươi tìm chết.
Quỷ Thiên nghe vậy, không khỏi nhìn đó là lời trối trăng của Trữ Thanh Sương, hì hì cười dâm nói:
Tiểu nữ oa, quả nhiên không thẹn là đồ đệ của Dịch Tình xú bà nương đó, cả tính cách đều là tương tự với bà nương đó, hơn nữa mĩ lệ càng hơn sư phụ ngươi, mau chóng đem Thanh Sương Kiếm giao ra, nếu không …
Lời sau không nói, mọi người cũng hiểu. Bởi vì hai mắt Quỷ Thiên lúc này đang dán vào song nhũ nẩy nở của Trữ Thanh Sương.
Trữ Thanh Sương nghe vậy, liền muốn rút kiếm ra giết Quỷ Thiên, lại bị Ngô Lai bên cạnh ngăn trở.
Ngô Lai nói:
Sương a! Không nên tức giận, hà tất tranh chấp với loại người phải vào quan tài này.
Nói xong quay đầu nhìn Quỷ Thiên nói:
Lão bất tử, ngươi cũng không nhìn bản thân tuổi tác nhiêu, lại còn chú ý đến Sương Nhi của ta, ta thấy ngươi là nên đập đầu vào tường chết mới xong.
Nguyên lai Ngô Lai vừa thấy người tới, đã không quen ăn mặc quái dị của bọn chúng, lại thấy Phong Vân, Vương Bân chán ghét bọn chúng như thế, liền muốn tìm cơ hội kích động bọn người này, chỉ là khổ nỗi luôn không cách nào nói chen vào, lần này cuối cùng cũng bị Ngô Lai chộp được cơ hội. Mà đối với Quỷ Cốc, Tà Điện những kẻ này, Ngô Lai từ trước đến giờ chưa có nghe qua, đương nhiên không biết lợi hại của Quỷ Cốc cùng Tà Điện.
Nghe được lời của Ngô Lai, Trữ Thanh Sương không khỏi ngừng không rút kiếm trong tay ra, bởi vì nàng biết lợi hại của những kẻ này, như quả không có người giúp mình, bản thân mấy người căn bản chạy không khỏi tay của bọn chúng, đối với việc Ngô Lai lần nữa chiếm tiện nghi của mình, cũng không để tâm.
Nhưng Quỷ Thiên nghe được lời của Ngô Lai lại đại nộ, quát:
Tiểu tử, ngươi gọi là gì? Sư phụ là ngươi như thế nào?
Ngô Lai đáp:
Lão quái vật, ta là một vô danh tiểu tốt mà thôi, nếu là ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi hay.
Thấy bọn người của Quỷ Cốc Tà Điện thì thầm lắng nghe, Ngô Lai nói:
Mọi người đều gọi ta là Ngô Lai, còn như ta? Là người vô môn vô phái.
Quỷ Thiên kì quái nhìn Ngô Lai hỏi:
Vô Lại?
Những kẻ khác đều cười nhẹ, không nghĩ được còn có người có tên gọi như thế.
Lúc này, Hàn Dục nói:
Tiểu tử, ngươi đã không phải là người của bọn chúng, tránh ra cho chúng ta, nếu không sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Ngô Lai nói:
Cái này thế nào được? Phu nhân tương lai của ta còn ở đây, ta thế nào có thể rời khỏi chứ? Nếu ta đi, các ngươi ức hiếp phu nhân ta làm thế nào, lại nói phu nhân của ta cũng không muốn ta đi a! Còn muốn ta giúp nàng ấy đánh quái vật nữa.
Hàn Dục cũng không có chú ý tới nhục mạ của Ngô Lai, mà là ngạc nhiên hỏi:
Ai là phu nhân tương lai của ngươi?
Ngô Lai sắc mặt không còn cách nào nói:
Lão đầu, ngươi thực sự ngốc, vấn đề đơn giản như vậy còn phải hỏi, trong chúng ta chỉ có một nữ nhân, đương nhiên là nàng ta.
Quay đầu nhìn Trữ Thanh Sương nói:
Đúng không, Sương Nhi.
Trữ Thanh Sương đối với hành vi Vô Lại của Ngô Lai cũng là đành chịu, chỉ có quay đầu sang một bên, không lí tới Ngô Lai.
Hàn Dục nghe vậy đại nộ, nói:
Tiểu tử, ngươi …