Chương 53 : Mỹ Nữ Vũ Tuyết


Nhạc Ảnh đáp :
Sư phụ hiện tại trong cung rất tốt, vẫn rất nhơ’ tỷ .


Trữ Thanh Sương trầm mặc giây lát, nói :
Ảnh Nhi, chúng ta về gặp sư phụ thôi!


Nhạc Ảnh nói :
Được lắm!
nói rồi nắm lấy tay Trữ Thanh Sương cùng bay về hướng thác nước .

Lúc 2 người bay tới trước thác nước, nước đang chảy ào ạt bổng đột nhiên phân chia ra, thân ảnh 2 người vội vàng tiến vào, phút chốc đã biến mất vào thác nước .

Sau khi 2 người bay vào trong, thác nước lại khôi phục lại nguyên trạng . Không ai có thể ngờ được sau lưng thác nước nguy hiểm lại là môt cái động .

Lại nói về Ngô Lai sau khi ly khai Trữ Thanh Sương, hướng về phía thành Thái Nguyên bay tới .

Trên đường đi tới thành Thái Nguyên, Ngô Lai không ngừng nghĩ tới Trữ Thanh Sương, nhớ tới hình dáng mĩ nữ lãnh như băng sương của Trữ Thanh Sương bị mình làm tan đi, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào.

Ngô Lai vừa đi vừa nói với chính mình :
từ khi ra ngoài, ta lòng vòng trong giang hồ, nghe nói giang hồ rất nhiều mỹ nử, nói không chừng bị ta gặp được .
nghĩ tới gặp được mỹ nữ, Ngô Lai không tự chủ được bật cười hắc hắc .

(Háo sắc vốn là bổn tính của nam nhân, không thể đổ cả cho Ngô Lai, ai bảo người ta là nhân vật chính của truyện ? Đương nhiên các vị huynh đệ không thể đổ cho ta (tác giã), ta cũng hết cách, nếu không viết như vầy, tất cả mọi người đều cảm thấy không đáng đọc .)

Ngô Lai tiến vào thành Thái Nguyên, lúc này là giờ ngọ, vào mùa hè, hơn nửa lại là chính ngọ, chính thị là thời gian mặt trời như lửa thiêu, Ngô Lai dù là nội lực cao thâm cũng cảm thấy khó chịu, thấy khát miệng, trên mặt đã hiện ra mồ hôi .

Cảm thấy trời càng lúc càng nóng, Ngô Lai tìm kiếm một tửu lâu, chuẩn bị uống rượu giải khát, đợi trời mát thì đi tiếp .

Ngô Lai chọn một tiểu lâu không to lắm, nhìn trang tri’ đã phai nhạt khí thế .



Lúc Ngô Lai bước vào tửu lâu, chỉ nghe âm thanh huyên náo không ngừng, tất cả các người buôn bán trên đường, vì để tránh nóng, đã vào uống rượu giải khát .

Thấy có người vào, điếm tiểu nhị liền chào đón :
Khách quan, xin mời .


Sau khi Ngô Lai tiến vào tửu lâu, nhìn thấy đầy người trong lâu, phát hiện không còn bàn trống, chỉ có một bàn gần cửa sổ chỉ ngồi có 2 cô nương .

Ngô Lai tiến tới trước 2 người, hỏi :
hai vị cô nương, không biết tại hạ có thể ngồi ở đây không ?
vừa nói vừa đo lường 2 người .

Chỉ thấy một nghệ nhân khoảng 21,22 tuổi, đang mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, khuôn mặt mỹ lệ và thân hình ngạo nhân, tuyệt đối là một mỹ nữ, chỉ bất quá trên mặt không có biểu tình gì, cho người 1 cảm giác lành lạnh .

Người nghệ nhân khác là 1 thiếu nữ khoảng 17,18 tuổi, đang mặc y phục xanh đậm, khuôn mặt ngây thơ, tuy còn nhỏ, nhưng có thân hình không dươí một thiếu phụ, rất đẹp, là một mỹ nhân đầy đủ .

Thấy có người tới muốn có chổ ngồi, người nhỏ tuổi nói :
Đại ca ca, cứ việc ngồi!


Cô nương lớn tuổi thấy Ngô Lai cứ nhìn chòng chọc vào ngực của 2 người, nghĩ là Ngô Lai chắc là đồ háo sắc, lạnh lung trừng mắt nhìn hắn, đã tính không để ý tới Ngô Lai, không ngờ bị tiểu cô nương nói trước .

Ngô Lai nghe xong, cười nói :
Tiểu muội muội, nàng tên gọi là gì ?


Tiểu cô nương trã lời :
người ta gọi muội là Tuyết Nhi, đại ca ca, huynh cứ gọi muội là Tuyết Nhi đi! Đây là sư tỷ của muội Lãnh Ngưng Vũ .
Ngừng lại rồi tiếp :
sư tỷ của muội rất lợi hại, trong giang hồ người ta gọi là Vi La sát .


Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ nói :
Tuyết Nhi, đừng có đa ngôn .


Lãnh Ngưng Vũ vốn đã tính không cho Ngô Lai biết tên mình, nhưng bổng nhiên tiểu nha đầu miệng nhanh quá, muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ không thể để nàng ta nói tiếp .

Tuyết Nhi như rất sợ Lãnh Ngưng Vũ, Nghe xong liền ngậm miệng lại, chỉ âm thầm thè lưởi ra hướng về hướng Lãnh Ngưng Vũ .

Thấy vậy, Ngô Lai cảm thấy Tuyết Nhi rất khả aí, nhưng đối phương không cho Tuyết Nhi nói chuyện, mình cũng không dám nói nhiều, sợ sẻ làm mỹ nử nổi giận .

Ngô Lai hướng về điếm tiểu nhị kế bên nói :
Tiểu nhị, cho ta hai cân hảo tửu .


Điếm tiểu nhị đáp :
Khách quan, xin chờ chút, sẻ có ngay .
Nói xong quay đi lấy rượu cho Ngô Lai .

Phiến khắc . Trên tay đã đem rượu lại, Ngô Lai để điếm tiểu nhị để xuống .

Ngô Lai hướng về Tuyết Nhi và Lãnh Như Băng nói :
2 vị cô nương, có muốn cùng uống rươu giải khát không ?


Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng trã lời :
Không cần, bọn ta không khát .


Nguyên lai, đây chỉ là tửu lâu, tinh không có trà nước, trong một ngày nóng như hôm nay, nếu không uống gì để giải khát thì khẵng định không chịu được, vì vậy Ngô Lai mới vì lòng hảo tâm hỏi, nhưng người ta lại không chấp nhận cái thịnh tình đó .

Ngô Lai như bị trét tro vào mặt, chỉ biết nói :
vì các người không khát, thì xin bỏ qua .
Nói rồi tự mình một chung, tự bắt đầu độc ẩm, vừa uống vừa nói :
hảo tửu, hảo tửu .
như là rất hưởng thụ .

Kế bên Tuyết Nhi nhìn thấy thế, không tự chủ được đã liếm môi, sự thật nàng đang rất khát, chỉ vì Lãnh Ngưng Vũ không chịu uống, nàng không dám chống lại ý của sư tỷ mình .

Lãnh Ngưng Vũ cũng đã rất khát, chỉ thấy Ngô Lai không giống là hảo nhân, vừa thấy mặt mà nhãn thần đã si mê nhìn chòng chọc vào ngực mình và Tuyết Nhi, làm rất nổi nóng, liền cho là Ngô Lai là phường sắc lang, vốn Lãnh Ngưng Vũ muốn đuổi Ngô Lai đi, nhưng thấy mọi chổ đã có người, chỉ còn cách cho Ngô Lai ngồi bàn này, nhưng rất chán ghét phi thường, không nguyện ý lý tới .

Ngó thấy Ngô Lai uống rượu như rất hưởng thụ, giống như rươụ là sơn trân hải vị, làm Tuyết Nhi quá ham thích, vẫn ra’ng nhẫn nại giây phút, sau cùng không chịu nổi nửa .

Tuyết Nhi hỏi :
Đại ca ca, rượu này có phải rất ngon không ?


Nghe xong, Ngô Lai vừa cười vừa nói :
đúng rồi! muội có muốn uống chút không ?


Tuyết Nhi dùng ánh mắt động nhân nhìn qua bên Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai thấy ánh mắt đó, trong tâm bất nhẩn, chỉ muốn ôm nào vào lòng thương yêu một phen .

Thấy biểu tình động nhân của Tuyết Nhi, Lãnh Ngưng Vũ không chịu nổi, ánh mắt giống như ngây thơ phá phách của tiểu sư muội, Lãnh Ngưng Vũ đã hết cách với nàng .

Lãnh Ngưng Vũ chỉ biết nói :
Nếu muội muốn uống cứ uống, đừng có nhìn tỷ .


Nghe song, Tuyết Nhi vốn biểu tình động nhân, nháy mắt đã biến mất, biến thành sắc hưng phấn, ôm lấy Lành Ngưng Vũ bên cạnh, hôn lên mặt nàng rồi nói :
Sư tỷ, tỷ đúng là tốt .


Lãnh Ngưng Vũ đỏ mặt lên, không ngờ Tuyết Nhi lại dưới mắt mọi người hôn mình một cái, đối với hàng động của Tuyết Nhi, Lãnh Ngưng Vũ đã hết cách với nàng, chỉ biết trong lòng cười khổ .

Nhưng kế bên, Ngô Lai nhìn Tuyết Nhi với không mặt cổ quái, không tưởng được Tuyết Nhi lại có động tác như vậy, đối với khuông mặt đỏ lên của Lãnh Ngưng Vũ, làm Ngô Lai càng cảm thấy Lãnh Ngưng Vũ mỹ lệ .

Ngô Lai nghĩ trong lòng: nếu có được hai nữ nhân này, thì thật tốt . Trong tâm nghĩ tới, trong đầu đã hiện ra hình ảnh đang ôm 2 người trong lòng mình, không nhịn được trên mặt đà xuất hiện nét cười tà dị .

Tuyết Nhi gọi :
Đại ca ca, đại ca ca .
Thấy mặt Ngô Lai hóa ngốc, Tuyết Nhi nhẹ nhàng đẩy Ngô Lai .

Ngô Lai tỉnh lại, hỏi :
Tuyết Nhi, có chuyện gì vậy ?


Tuyết Nhi hỏi :
Đại ca ca, ca ca có thể giúp muội chung rượu không ? muội khát quá .


Ngô Lai đáp :
Được chứ!
Nói rồi rót cho Tuyết Nhi một chung .

Tuyết Nhi đột nhiên nói :
Đại ca ca, ca ca vừa rồi mới nghĩ tới cái gì, nghĩ tới xuất thần, hơn nửa trên mặt lại có biểu tình cổ quái .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.