Chương 56: Hảo Sắc Nhạ Họa


Lãnh Ngưng Vũ hét lên thất thanh :
Cái gì ?
đồng thời dùng nhãn tình hằn học trừng mắt nhìn Ngô Lai, vì nàng ta tin rằng, trừ Ngô Lai ra không có người khác nào nàng chạm tới Tuyết Nhi hết .

Ngô Lai tuy mặt vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng thì đã thật kinh hãi, tự nghĩ : Nha đầu này thật ra không thể nào cảm thấy được ta sờ mó qua nàng ta mà !

Lãnh Ngưng Vù lại nói :
Tuyết Nhi, vậy ai đã chạm tới muội, chạm ở đâu ?


Tuyết Nhi suy nghĩ, lắc lắc đầu đáp :
Muội không biết, khi đầu muội bị choáng váng, không biết là ai, bất quá muội biết hắn chạm vào muội ở đâu, ở đây nè .
Nói rồi chỉ vào bộ ngực phong mãn của mình .

Đúng thế, Tuyết Nhi thật sự có cảm giác được có người động chạm tới ngực của mình, nhưng vì lúc đó đầu choáng váng, hơn nữa lại là một thiếu nữ vô tri, không biết là ngực của nữ nhân là một bộ vị trọng yếu, nói mà mặt không một sắc xấu hổ.

Không đợi cho Lãnh Ngưng Vù nói, Tuyết Nhi lại nói thêm một câu làm Lãnh Ngưng Vũ nghẹn lời, trong lòng Ngô Lai cũng đã cười thầm .

Tuyết Nhi nói :
Người đó chạm vào người ta chỗ đó, cảm giác thật là rất thoải mái.
Nói xong mặt như có vẻ say đắm .

Nguyên lai khi Ngô Lai nhẹ nhàng nắn bóp song nhũ của Tuyết Nhi, một cỗ khoái cảm kỳ quái đã từ song nhũ của Tuyết Nhi truyền vào lòng nàng, cảm giác đó làm Tuyết Nhi cực độ thoải mái, vì vậy Tuyết Nhi mới nói ra câu nói vừa rồi .

Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ đại nộ, Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng nói :
Vô Lại, có phải ngươi động chạm không ?


Ngô Lai thấy không thể giấu được, chỉ có thể ngượng ngùng cười đáp :
Ta lúc tối hôm qua khiêng Tuyết Nhi đi, sơ ý nàng trúng, nói lại thì còn là nàng sai ta khiêng Tuyết Nhi tới phòng mà .


Lãnh Ngưng Vũ nhớ lại, xác thật là mình kêu hắn khiêng Tuyết Nhi tới phòng, ngay lúc đó không biết nói gì .

Lãnh Ngưng Vũ hằn học nhìn Ngô Lai nói :
Không quản là ngươi nói thật hay giả, ta đều không thể truy cứu, ngươi sau này nếu còn khinh bạc Tuyết Nhi, ta sẽ giết ngươi .
Nói rồi rung thanh trường kiếm trong tay, uy hiếp lấy Ngô Lai .

Ngô Lai làm bộ như rất sợ hãi, đáp :
Lãnh cô nương an tâm, lần sau tuyệt đối không có nữa .
Miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ : nàng không cho ta động đến, ta càng phải động đến, nàng làm gì ta, ta không những phải chạm đến, còn thêm nàng vào để chạm tới nữa . Đương nhiên lời nói này, Ngô Lai chỉ có thể ở trong lòng nghĩ tới, không dám nói ra .

Thấy Ngô Lai nói như thế, Lãnh Ngưng Vũ nói :
Được rồi, chúng ta trước tiên đi ăn gì cái đã .
Ngô Lai chỉ biết cười khổ .

Tại bàn ăn, Ngô Lai vốn còn muốn uống rượu, nhưng bị Lãnh Ngưng Vũ cản lại, chính vì hôm qua uống rượu, làm hai nàng xuân quang ngoại tiết, bị Ngô Lai tên nam nhân háo sắc này thấy được, Lãnh Ngưng Vũ nói sao cũng không thể để Ngô Lai trước mặt Tuyết Nhi một mình uống rượu được, để khỏi dạy hư Tuyết Nhi .

Tuyết Nhi do vì đã cảm thụ được tư vị của rượu, đối với yêu cầu của Ngô Lai, đương nhiên vỗ tay tán thành, nhưng nhìn qua nhãn thần của Lãnh Ngưng Vũ, tiểu nha đầu sợ không dám nói nữa .

Ăn một lúc, Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên hỏi Ngô Lai :
Vô Lại, ngươi đã tính đi đâu ?


Ngô Lai rất tự nhiên đáp :
Đi Lâm Châu .
Trong lòng không khỏi lấy làm kỳ quái vì đối với mình mới đây còn hung dữ, hiện tại vì sao biến thành tốt .

Lãnh Ngưng Vũ nghe xong, trên mặt lộ vẻ cười quỷ dị, nói :
Vô Lại, thấy ngươi vô lễ đối với Tuyết Nhi, ngươi phải làm hạ nhần cho bọn ta 20 ngày, nếu ngươi không đáp ứng, ta sẻ giết ngươi .
Nói rồi nhãn thần đột nhiên biến thành hung dữ, làm Ngô Lai sợ quá giật mình .

Nghe xong, Tuyết Nhi cao hứng nói :
Tốt quái, cuối cùng có người làm bạn, có thể cùng chơi với muội .


Lãnh Ngưng Vũ không ngờ rằng, tự mình với ý này đã tự giâng hai nàng vào lòng Ngô Lai .

Nguyên là Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi có nhiều bao quần áo to, vì muốn đi cho nhanh, nghĩ tới bắt Ngô Lai vác theo .

Nghe tới Lãnh Ngưng Vũ nói, Ngô Lai ngu ngốc hỏi :
Làm hạ nhân của các nàng à ?


Lãnh Ngưng Vũ rất thành thật đáp :
Đúng, là dẫn đường cho bọn ta, đem đồ đạc .


Ngô Lai cười khổ :
Không thể được!
Trong tâm tinh không nguyện ý, nhưng đột nhiên nghe được câu nói của Lãnh Ngưng Vũ, làm Ngô Lai quá bất ngờ . Làm bạn với mỹ nữ, Ngô Lai đương nhiên nguyện ý một vạn lần .

Lãnh Ngưng Vù hỏi :
Sao lại không thể ? Ngươi khinh bạc đối với Tuyết Nhi, ta không giết ngươi đã là tốt rồi .
Lãnh Ngưng Vũ vẫn chưa hiểu ý tứ của Ngô Lai, còn tưởng không nguyện ý, nên dùng việc Ngô Lai khinh bạc Tuyết Nhi để trả giá .

Nghe xong, Ngô Lai không còn gì để nói, chỉ biết nói :
Được rồi! Lãnh cô nương, chúng ta đi đâu đây ?


Lãnh Ngưng Vũ đáp :
Dương Châu .


Ngô Lai nghĩ tới đi Dương Châu và đi Lam Châu cùng đường, chỉ bất quá Dương Châu lộ trình xa hơn chút đỉnh, liền đáp ứng nhanh chóng .

Ba người ăn một lát, Lãnh Ngưng Vũ nói :
Thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát thôi .


Lúc ba người ra khỏi tửu lâu, chỉ thấy Ngô Lai vác nhiều bao lớn, giống như một phu khuân vác .

Thấy trên thân mình toàn là bao quần áo, Ngô Lai chỉ biết lắc đầu cười khổ .

Muốn Ngô Lai vác nhiều đồ đạc như vậy lên đường, Ngô Lai đương nhiên không nguyện ý, vì vậy đã mua một xe ngựa trên đường, bỏ các đồ đạc vào trong xe, cho Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi vào trong, tự mình đánh xe hướng về Dương Châu đi tới .

Đối với cách làm của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ cũng không ngăn cản, chỉ cần có người giúp bọn họ đem đồ đạc đi là tốt rồi .

Ngô Lai cho xe ngựa phóng nhanh về phía trước, đi hết buổi sáng, cảm thấy hơi đói bụng, hơi khát, nên ngừng lại .

Trong xe Lãnh Ngưng Vũ cảm giác được xe ngừng lại, liền hỏi :
Vô Lại, chuyện gì vây?


Ngô Lai đáp :
Không có gì .
Ngưng rồi tiếp :
Hai vị tiểu thư, trước mặt có một cái quán trà, chúng ta đi đã nửa ngày, cần phải ngừng lại ăn uống cái gì rồi đi tiếp.
Hoàn toàn là khẩu khí của một hạ nhân .

Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ không khỏi nhẹ cười, đáp :
Tốt lắm! Chúng ta ăn cái gì rồi đi tiếp .
Nói xong cùng Tuyết Nhi xuống xe . Kỳ thật hai nàng cũng đã hơi mệt và khát .

Chỉ thấy cách không xa chỗ xe ngựa có một cái quán trà nhỏ, nói là một quán trà nhỏ thật không quá, vì trà quán này chỉ được dùng vài miếng ván dựng lên, bên trong chỉ có 3,4 cái bàn, thấy rất đơn giản chỉ chuyên dùng làm chỗ để cho khách vãn lai nghỉ chân dùng trà nước .

Lúc này, trong trà quán đã có 2 bàn có người, một bàn có hai người, một thiếu niên rất anh tuấn và một thiếu nữ mỹ lệ phi thường. Nam khoảng chừng 23,24 tuổi, thân mặc bạch y, là một phiên phiên công tử, nữ khoảng 18,19 tuổi, thân mặc y phục màu hồng, giáng vóc mỹ lệ, thân hình rất tốt .

Hai người đều đeo bảo kiếm, mặt mũi rất giống nhau, nhìn cái đã biết là huynh muội, hơn nửa là người trong giang hồ .

Bàn khác ngồi 7,8 đại hán trong tay có binh khí, mặt mày hung tợn, nhìn cái đã biết không phải là người tốt .

Thấy Ngô Lai ba người hướng về quán tra đi lại, còn có hai tuyệt sắc mỹ nữ, người trong 2 bàn không khỏi đưa mắt nhìn Lãnh Ngưng Vũ cùng Tuyết Nhi hai nàng, Mọi người trong mắt thần sắc bất đồng, chỉ có một điểm tương đồng, đều chấn động vì mỹ lệ của Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi .

Lãnh Ngưng Vũ nhãn quang như không người, như là đã quen với nhãn thần kinh ngạc của người khác, Ngô Lai nhận lệnh ngồi ở một bàn khác .

Thấy có khách đến, một lão hán bên cạnh liền tiến tới phía trước hỏi :
Ba vị khách quan, muốn dùng gì ?


Ngô Lai đáp :
Bọn ngươi ở đây tất cả có món gì ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.