Chương 57: Trà Quán Phong Vân
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1645 chữ
- 2019-09-05 02:21:54
Lão hán đáp :
Xin lỗi khách quan, chỗ này của chúng tôi chỉ là tiểu điếm, không có các món ngon, chỉ có vài món rau cỏ bình thường .
Ngô Lai nói :
Không quan hệ, ngươi mau làm cho bọn ta một bình trà, rồi tùy tiện chọn vài món là được rồi .
Vì Lãnh Ngưng Vũ nghiêm cấm Ngô Lai trước mặt Tuyết Nhi không được uống rươu, vì vậy Ngô Lai không dám uống rượu trước mặt Tuyết Nhi .
Nghe xong lão hán nói :
Khách quan, xin đợi một chút, sẽ có ngay .
Nói rồi chuyển thân tiến vào phòng chuẩn bị trà nước cho Ngô Lai ba người .
Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi ba người ngồi xuống chờ đợi, đồng thời đánh giá người của hai bàn kia, Tuyết Nhi trên mặt hiếu kỳ nhìn đông ngắm tây .
Phiến khắc, lảo hán đã đem bình trà lại, rót cho ba người mỗi người một chung trà, rồi nói :
Ba vị khách quan mời dùng, món rau các người kêu sẽ đem lại ngay.
Ngô Lai nói :
Lão bản, ngươi cứ lo việc ngươi đi! Không cần lo cho bọn ta .
Nói rồi đưa chung trà lên, từ từ nhâm nhi .
Xác thật, ba người trên đường cả nửa ngày, đều đã khát, đều đưa chung lên uống .
Đột nhiên bàn kế bên ba người, đang ngồi 7,8 đại hán, nổi lên tiếng nói .
Một đại hán nói :
Các vị huynh đệ, các ngươi xem ba cô gái thật đúng là mỹ lệ.
Bọn đại hán đều gật đầu .
Đại hán khác nói :
Đúng rồi! Người không những mỹ lệ, hơn nửa thân hình lại tốt, các người xem song nhũ phong mãn đó mà cặp mông đẹp đẽ, nhìn thấy làm ta không chịu được chỉ muốn bóp một cái .
Miệng thì nói, hai mắt rọi về phía Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và cô nương mặc y phục màu phấn hồng của bàn kia .
Đại hán thứ nhất nói :
Không tệ, nếu phải như ta được thưởng thức tư vị của bọn họ, thì dù có lên núi đao xuống chảo dầu, ta cũng nguyện ý .
Đại hán thứ ba nói :
Đồ chó, muốn chết à, chưa tới phiên ngươi đâu, trong trại toàn là sắc quỷ, có khả năng tới lượt các người chúng ta à ? Lần trước đại lực bọn họ đem gái đẹp về, còn không phải là bị bọn quỷ sắc đó dày vò cho tới chết à ?
Tên bị gọi là chó nói :
Tuy nói là không tới bọn ta, nhưng ít nhất Đại Lực đã thành người quản sự trong trại, bọn chúng ta còn phải làm theo mệnh lệnh của tiểu tử này, nghĩ tới đây, lão tử muốn giận lên .
Một tên khác thân hình gầy xấu, trong mắt có lộ ra sắc xảo trá nói :
Chúng vị huynh đệ, nếu như chúng ta bắt ba cô gái đẹp này, đem về hiến lên trại chủ, nói không chừng trại chủ cao hứng cho chúng ta lam phó trại chủ gì đó, như vậy chúng ta không cần phải nghe theo lời tên Đại Lực tiểu tử khả ố đó nữa .
Các người khác cũng nghĩ vậy, đều gật đầu đồng ý với cách của người đó .
Đột nhiên người bị gọi là chó nói :
Các người xem thử kế bên hai người đó đeo bảo kiếm, khẳng định là có gia thế, chúng ta đừng trêu tới họ, tránh không lấy được mỹ nhân, ngược lại còn mất tính mạng .
Nói rồi chỉ vào bạch y nhân và cô nương y phục màu phấn hồng bàn kế bên .
Các người khác đều tự biết võ công của bản thân, trong giang hồ không tới được hạng ba, nếu như thật sự gặp cao thủ, nói không chừng không tới tay, còn đúng là tự mất tính mạng, đều không khỏi tự chủ hướng về hai người kia đánh giá .
Sau cùng tên đồ chó nói :
Được, chúng ta không trêu vào hai người, chúng ta chỉ cần hai cô gái đẹp bên kia .
Nói tới đương nhiên là Lãnh Ngưng Vù và Tuyết Nhi hai nàng .
Các đại hán này nhìn thấy Ngô Lai ba người không có vũ khí, tưởng là dễ khi phụ, vì vậy chọn Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi hai nàng .
Tuy bọn họ nói chuyện âm thanh nhỏ, nhưng làm sao có thể che được sự thật từ bạch y nhân và ba người bọn Ngô Lai được ?
Phấn hồng y phục cô nương và Lãnh Ngưng Vũ nghe được các đại hán đó nói chuyện đều hiện lên nộ khí trên mặt, chỉ có Tuyết Nhi là không biết là ý tứ gì, chăm chú nhìn không khí dị dạng .
Bên phấn hồng y phục cô nương nghe xong, tính bạt kiếm giáo huấn mấy tên đại hán miệng thối nát này, tay vừa mới đưa lên bàn chạm vào chuôi kiếm, đã bị bạch y nhân chặn lại .
Bạch y nhân nói :
Muội muội, đừng vọng động .
Phấn hồng y phục cô nương thấy ca ca cản trở, chỉ biết hạ mạnh trường kiếm xuống, hằn học trừng mắt nhìn các đại hán đó, hận không lập tức giết chết được mấy đại hán đó .
Lãnh Ngưng Vũ toàn mặt đã nổi sát khí, trợn mắt nhìn các đại hán đó, hận không thể giáo huấn ác liệt mấy tên đại hán đó, Ngô Lai tức thì trên mặt hiện lên vẻ cười tà dị nhìn sát khi trên mặt Lãnh Ngưng Vù, không ngờ được sau khi Lãnh Ngưng Vũ nổi giận lại càng mỹ lệ, trong lòng đang nghĩ cách thế nào để hốt vào trong tay.
Đối với nhãn quang sát nhân của cô nương mặc y phục phấn hồng cùng Lãnh Ngưng Vũ, các đại hán vẫn không tự biết, một bên vẫn đang tính kế bắt được Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi để có công với trại chủ .
Phiến khắc, các đại hán cuối cùng cũng thương lượng xong .
Chỉ thấy các đại hán rút binh khí từ trên vai ra rồi hướng về bàn của Ngô Lai tiến tới .
Thấy các đại hán tiến lại, Ngô Lai trên mặt lộ ra tiếu ý nhè nhẹ, Lãnh Ngưng Vũ liền lạnh lùng nhìn mấy đại hán, trong lòng đang lo là không cách phát tiết ra nộ khí, Tuyết Nhi thì trên mặt hiếu kỳ nhìn các đại hán đang tiến lại mình,không biết đã phát sinh sự tình gì .
Các đại hán tiến tới trước mặt Ngô Lai, tên bị gọi là chó múa binh khí, hướng về Ngô Lai nói :
Có phải hai nha đầu này là nha hoàn của ngươi không ? Bọn ta là cường đạo, cướp sắc không cướp tiền, ngươi chỉ cần giao ra hai nha đầu cho bọn ta, bọn ta sẽ tha cho ngươi đi, để lại cho ngươi một mạng .
Nói rồi trên mặt nổi hung trừng mắt nhìn Ngô Lai, các đại hán khác đã múa binh khí chạm vào nhau, trừng mắt hung hãn nhìn Ngô Lai, chỉ sợ Ngô Lai không đồng ý .
Nghe xong, Ngô Lai nhìn về hướng Lãnh Ngưng Vũ, trong tâm cười khổ, không ngờ là đối phương bổng cho Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi là nha hoàn của mình .
Nguyên là lúc này Ngô Lai ăn mặc rất hoa lệ, nghiễm nhiên giống như một phú gia công tử, vì vậy bị các đại hán nhận lầm .
Thấy Ngô Lai ngập ngừng, tên được gọi là chó lại nói :
Huynh đệ bảo vệ mạng sống là trọng yếu, nữ nhân thế nào sau này lại chả có, hà tất vì hai nữ nhân này mất đi tính mạng, hơn nữa nhìn tình huống này, huynh đệ còn rất sợ hãi hai nha hoàn này, đã là sợ thì không cần tới, cứ kiếm hai cô mới có vài điểm ôn nhu .
Đối với sự ngập ngừng của mình, trái lại bị tên chó hiểu lầm là Ngô Lai sợ nha hoàn, Ngô Lai không khỏi cười khổ, lại thấy nhãn thần của Lãnh Ngưng Vũ nổi thêm lửa, nên nói với tên chó đó :
Ngươi gặp chuyện khó rồi .
Tên chó hỏi :
Ta gặp chuyện khó à ? Mẹ nó, ai dám làm gì … Hai từ cuối
lão tử
còn chưa nói hết, chỉ thấy trước mặt nhân ảnh chớp lên, còn chưa đợi hắn có phản ứng lại, chỉ nghe bốp một tiếng vang lên, tên chó đã lãnh một chưởng rất nặng vào mặt, đánh tới tên chó váng đầu chuyển hướng .
Tên chó chỉ cảm giác thấy trên mặt rát bỏng thật đau khổ, miệng thì thổ ra một bụm máu, bên trong còn có vài cái răng lớn trộn lẫn với máu .
Tên chó đại nộ, há miệng hét lên thóa mạ :
Mẹ nó ai mới đánh lão tử vậy ?
có lẽ vì vài cái răng lớn bị gẩy nên nói năng bị hàm hồ .
Nguyên là một chưởng đó là Lãnh Ngưng Vũ nổi giận phát ra, tuy không dùng nhiều nội lực nhưng đã đủ cho tên chó rồi .
Lãnh Ngưng Vũ vốn đã nộ khí đầy bụng không chổ phát tiết, chớp được cơ hội này, ác liệt phát tiết nộ khí trong lòng ra .
Chỉ nghe tên chó nói không ra nói, tiếng không ra tiếng, kế bên Tuyết Nhi phát ra một tiếng cười .
Đang tìm kiếm bốn phía xem ai là hung thủ đánh mình, tên chó nghe xong tiếng cười, đại nộ nói :
Tiểu nha đầu, có phải là ngươi ?