Chương 72: Lục Diễm Độc Chưởng
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1456 chữ
- 2019-12-24 08:36:17
Nói xong trong mắt quang mang đại thịnh, công lực đã lên tới cực hạn, chuẫn bị toàn lực công kích Niên Dữ Hành .
Nghe xong, Niên Dữ Hành hắc hắc cười lạnh :
Ta cũng vậy, ta cũng vậy, ta còn nghĩ ngươi đã già không làm nổi Đọat Mệnh Kiếm Khách, không cách đánh ra Đoạt Mệnh Kiếm được, không tưởng nổi không những có thể đánh ra, mà vỏ công của ngươi còn hơn năm xưa.
Nói xong lạnh lùng nhìn Quản Phong Chỉ .
Thật ra, Niên Dữ Hành tịnh không tưởng nổi Quản Phong Chỉ vỏ công cao cường như thế, vốn nghĩ là Quản Phong Chỉ đã tóc bạc đầy đầu, đã quá già, không tưởng nổi Quản Phong Chỉ người tuy già đi, nhưng vỏ cong lại càng cao cường .
Quản Phong Chỉ ha hả cười lên :
Đa tạ khen thưởng của ngươi, hãy để lảo phu lỉnh giáo xem ngươi 20 năm qua đã luyện thành tuyệt thế vỏ công gì .
Niên Dữ Hành cũng ha hả cười lại :
Được, để cho ngươi kiến thức một lần tuyệt chiêu của ta bao năm nay luyện thành, cũng cho ta được lĩnh giáo một lần Đoạt Mệnh Kiếm Khách ngươi mấy năm nay đã có thành tựu gì .
Đương lúc Niên Dữ Hành nói xong, hai người tựa hồ đồng một thời gian xuất thủ, hai thân ảnh chớp mắt cái đã tương giao .
Có nhiều tiếng nổ nổi lên, hai người chớp cái đã đối nhau hơn chục chưởng, hơn chục đòn này đều là hai người ngưng tụ cường đại nội lực phát xuất ra, kình khí cường đại tương giao, chấn cho toàn ngôi tửu điếm rung động lên .
Chúng nhân đang xem đều đại kinh, không tưởng nổi hai người có công lực cường hãn như thế, có thể khiến cho nguyên tòa tửu điếm rung động lên .
Hai người thân ảnh phân ra rồi hợp lại, chớp mắt đã bắt đầu đánh nhau .
Chỉ thấy hai người thân ảnh như thiểm điện, mới chạm tới đã đi, đều không cần dùng chiêu thức củ, cứ liên mang đổi chiêu, sợ là dùng chiêu thức củ, không có cơ hội hoàn thủ .
Đột nhiên hai người đã đối nhau một chưởng, một tiếng nổ vang lên, hai người thân ảnh bay ra .
Sau lúc hai người đáp xuống, thân thể không thể tự chủ được thối lui nhiều bước .
Niên Dữ Hành thối lui tới bức tường, bị vách tường làm ngưng lại, nếu không thì không chỉ lui xa tới đó thôi, như Quản Phong Chỉ đã từng bước từng bước thối lui 6,7 bước, mới đình lại được cước bộ .
Hai người bị nội lực cường đại của đối phương chấn cho khí huyết trào lên, rất là khó chịu, đều xém thổ huyết .
Ép xuống khí huyết đang trào dâng trong lòng, Niên Dữ Hành hắc hắc cười lạnh nói :
Quả nhiên không hổ là Đọat Mệnh Kiếm Khách danh trấn giang hồ, xem ra hôm nay ta không sử dủng tuyệt chiêu thì không xong .
Nói xong hai bàn tay đột nhiên biến xanh, trên mặt sát khí sung mãn .
Niên Dữ Hành không ngừng vận công, hai bàn tay lục sắc không ngừng thâm lên, từ từ lan lên cánh tay .
Đột nhiên, Niên Dữ Hành hét lớn lên một tiếng :
Tiêp chiêu!
Toàn thân như thiểm điện xạ tới Quản Phong Chỉ, thủ chưởng của Niên Dử Hành cũng đồng thời kích tời ngực Quản Phong Chỉ .
Trong lúc Quản Phong chỉ đang kinh ngạc về vỏ công của Niên Dữ Hành, đột nhiên phát hiện ra hai thủ chưởng của Niên Dử Hành biến thành màu xanh, liền biết Niên Dữ Hành đang sử sụng một loại độc chưởng rất hiếm thấy, không khỏi trong lòng đề cao cảnh giác .
Trong lúc song chưởng của Niên Dử Hành kích tơí ngực Quản Phong Chỉ, Quản Phong Chỉ cảm thấy có một cổ âm hàn chi khí quỷ dị hướng mình áp tơi’.
Cảm thấy trong chưởng của đối phương có chi khí quái dị, Quản Phong Chỉ vốn biết Niên Dử Hành là cao thủ dụng độc, nếu như luyện thành vỏ công lợi hại gì, thì trong các chưởng đều có kịch độc, vì vậy lềin vội tránh né, không dám chống đở .
Thấy Quản Phong Chỉ tránh né, Niên Dử Hành chiêu thức không thay đổi, mau chóng truy theo không bỏ, vẫn hướng về Quản Phong Chỉ kích tới . Tốc độ không chậm như trước .
Có lẻ vì vấn đề là không gian quá nhỏ bé, làm Quản Phong Chỉ vô pháp vận dụng được khinh công linh hoạt của bản thân, bị bức tới cùng, chỉ còn cách xuất chưởng nghênh tiếp .
Hai chưởng tương giao, một tiếng nổ lớn vang lên, hai người thân thể đồng thời chấn mạnh, lui lại nhiều bước .
Quản Phong Chỉ chỉ cảm thấy một cổ chân khí quái dị từ bàn tay đối phương ép lên cánh tay mình, cánh tay liền tê đi, biết là không tốt, liền vội vận công để bức ra cổ chân khí quái dị vừa mới tiến vào cánh tay mình, nhưng bức thế nào cũng không bức ra được, chỉ có thể tạm thời áp trụ lại cổ chân khí quái dị đó .
Niên Dữ Hành cũng cảm thấy không tốt, tuy đã thương được Quản Phong Chỉ, nhưng chính bản thân cũng khí huyết lộn xộn, bị thương không nhẹ .
Chính tại lúc hai người đều vì vỏ công đối phương mà kinh ngạc, Ngô Lai bị kình khí hai người bức ra một khoảng xa đột nhiên kinh ngạc hô lên :
Lục Diễm Chưởng!
Nghe được tiếng kinh hô của Ngô Lai, các người khác đều trên mặt mê man nhìn hắn, không biết từ miệng Ngô Lai Lục Diễm Chưỡng là cái gì .
Niên Dữ Hành nghe xong, toàn thân chấn mạnh, thất thanh hỏi :
Tiểu tử, người thế nào ? Ngươi sao lại biết được tên của Lục Diễm Chưởng ?
Nói rồi trên mặt kỳ quái nhìn Ngô Lai, không thể tin được là Ngô Lai lại có thể biết được tên tuổi của Lục Diễm Chưởng .
Ngô Lai đáp :
Ta là loại người gì thật không trọng yếu, trọng yếu là ta biết được tên của Lục Diễm Chưởng . Đương nhiên ````````````.
Ngưng rồi lại tiếp :
Đương nhiên ta cũng biết khuyết điễm của Lục Diễm Chưởng .
Nghe xong, Niên Dữ Hành rung mạnh, không dám tin tưởng lời nói của Ngô Lai, tiếp theo Niên Dữ Hành cười nói :
Tiểu tử, không quãn ngươi biết được danh tự của Lục Diễm Chưởng, không quãn ngươi có biết được khuyết điểm của Lục Diễm Chưởng, ngươi đều phải chết .
Nói xong bèn hướng về Ngô Lai công kích .
Chậm đã! Cuộc chiến của chúng ta còn chưa xong ?
Người nói chính là Quản Phong Chỉ .
Nguyên là Quản Phong Chỉ tuy không thể bức cổ chân khí quỷ dị đó ra ngoài, nhưng tạm thời áp chế cổ chân khí đó vào tay trái, để cho nó ăn mòn dần kinh mạch bãn thân .
Nghe được Niên Dữ Hành muốn giết Ngô Lai, nên mở miệng ngăn cản .
Niên Dử Hành thấy Quản Phong Chỉ đã áp chế được chân khí mình vừa công vào nội thể của lảo, đã thất kinh, không tưởng nổi Quản Phong Chỉ đã nhanh chóng áp trụ được chân khí trong nội thể mà mình vừa công vào .
Niên Dữ Hành đáp :
Được, để chúng ta trước hết giải quyết cuộc đấu tranh giửa hai chúng ta, ta sẻ giết hắn sau cũng không trể .
ngữ khí nói chuyên như là đã khẵng định, như là mình nhất định có thể đả bại được Quản Phong Chỉ .
Nghe xong, Quản Phong Chỉ không còn nhiều lời, tay đã đưa ra binh khí thành danh của bản thân – Đọat Mệnh Kiếm .
Các người khác còn chưa thấy được Quản Phong Chỉ có động tác gì, thì trong tay đã có một thanh kiếm, như là xuất hiện trong tay của Quản Phong Chỉ từ không khí .
Thanh kiếm này dài khoảng năm xích, thua trường kiếm một thốn .
Quản Phong Chỉ nhẹ nhàng bạt ra Đọat Mệnh Kiếm, một đạo quang mang nhè nhẹ từ trong bao kiếm xuất ra, quả nhiên không hổ là một thanh bảo kiếm .
Quản Phong Chỉ nhẹ nhàng vuốt lên Đoạt Mệnh Kiếm, hướng về Niên Dữ Hành nói :
Thanh kiếm này đã không dùng qua hơn mấy chục năm, ngươi là người thứ nhất trong hai mươi năm .