Chương 87: Đại Chiến Bách Xà (1)


Theo thanh âm của Niên Dĩ Hành từ tứ diện bát phương truyền lại, hiện lên phiêu phù bất định,làm người vô pháp biết chắc được ở đâu, bên trong còn pha thêm tiếng cười phong cuồng của Niên Dĩ Hành .

Lúc thanh âm của Niên Dĩ Hành truyền qua, ba người Ngô Lai nhân đó tìm kiếm tung ảnh của Niên Dĩ Hành, cả nửa ngày cũng không có phát hiện gì .

Ba người Ngô Lai nhìn nhau một cái, sắc mặt trống không, không hiểu được Niên Dĩ Hành có thể trốn ở đâu, bây giờ ba người nghe được Niên Dĩ Hành nói là mấy độc xà này mấy ngày rồi đều không có ăn gì, hơn nữa nhìn thấy mấy con rắn có hung quang ngay trước mặt, mọi người không khỏi không tin lời nói của Niên Dĩ Hành , trong lòng đều rất kinh ngạc phẫn nộ, không tưởng nổi Niên Dĩ Hành lại tàn nhẫn như thế, dùng phương pháp như vậy đối phó với mấy người mình .

Quản Phong Chỉ ngưng thân nhìn chung quanh, đột nhiên nói lớn lên :
Lão độc vật, ngươi không phải là muốn Hổ Phách Thần Châu chứ ?



không sai, ta đích xác là muốn Hổ Phách Thần Châu.
Đợi hết phiên khác, thanh âm của Niên Dĩ Hành truyền lại, vẫn là giống như phiêu phù bất định, khó nắm chắc ở đâu .

Quản Phong Chỉ nói :
Lão độc vật, nếu như chúng ta bị mấy độc xà này ăn mất, ngươi cũng không lấy được Hổ Phách Thần Châu .

‘Hắc hắc ‘ một tiếng cười, thanh âm Niên Dĩ Hành truyền lại .


Cái này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần các ngươi chết hết, Hổ Phách Thần Châu ta có lấy được hay không lấy được đều không quan trọng, ta có thể không nghĩ tới để cho các ngươi có bảo vật như thế để khắc chế độc vật của ta?


Đột nhiên, ngữ khí của Niên Dĩ Hành biến động, lạnh lùng nói :
Các ngươi nghĩ là có thể dẫn dụ ta xuất thanh, để kiếm ra ta đang ẩn chỗ nào sao ? Nhưng bọn ngươi chỉ phí tâm kế, ta sẽ không cùng với bọn người tốn lời nữa .
thanh âm vẫn là giống như phiêu phù bất định, làm người vô pháp nắm được .

Đợi cho tiêng nói của Niên Dĩ Hành hạ xuống, không có một động tĩnh gì .

Quản Phong Chỉ không tưởng nổi đối phương có thể nhanh chóng nhìn xuyên qua kế mưu của mình, vốn muốn mượn nói chuyện để có cơ hội điều tra ra chỗ Niên Dĩ Hành ẩn thân, sau đó ba người sẽ nhân cơ hội tới đánh chết lão, vì Quản Phong Chỉ biết độc xà này cần người khống chế, Niên Dĩ Hành lại chính là người khống chế mấy độc xà này, chỉ cần giết chết được Niên Dĩ

Hành, mấy độc xà này sẽ mất đi khống chế, và Bách Xà Đại Trận này sẽ không cần tấn công

cũng sẽ phá đi .

Đối với võ công của Ngô Lai, Quản Phong Chỉ đã từng biết qua chiều sâu, nội lực cường đại

kinh khủng đã đạt tới hàng thiên đạo cao thủ trong truyền ngôn, có khả năng so ra còn cao hơn

nữa . Vì vậy Quản Phong Chỉ giở trò muốn dùng kế này, kiểm ra chỗ ẩn thân của Niên Dĩ Hành,

nắm lấy cơ hội giết lão, Quản Phong Chỉ không tưởng nổi là Niên Dĩ Hành lại mau nhìn xuyên qua.

Lúc hai người nói chuyện Ngô Lai và Bạch Y không ngừng di động mục quang, nhưng thủy chung vô pháp phát hiện ra cho ẩn thân của Niên Dĩ Hành .

Ngay lúc này, một tiếng như tiếng còi sắc bén nổi lên, nhanh lẹ chói tai.

Nghe qua tiêng còi, Quản Phong Chỉ sắc mặt đột nhiên đại biến, mau lẹ nói :
Các ngươi coi chừng, Lão độc vật này đã phát động ra xà trận, đám rắn này sẽ công kích tới chúng ta .
Nói rồi hữu thủ đã nắm lấy Đoạt Mệnh Kiếm trong tay .

Nghe xong lời, Ngô Lai và Bạch Y hai người cũng đã toàn thân giới bị để ý tới nhất cử nhất động chung quanh.

Chỉ thấy đám rắn này sau khi tiếng còi sắc bén nhanh lẹ vang lên, đã động lên, đưa đầu lên thổi phì phì, vẫn chưa bò tới.

Đột nhiên, đám rắn gân chỗ ba người nhất như là đồng thời bay tới hướng 3 người, cùng lúc đám rắn trước mặt bay tới, đám rắn phía sau cũng đã bay lên hướng tới ba người Ngô Lai công kích.

Nhìn tháy đám rắn đột nhiên phi thân bay lại, Ngô Lai, Quãn Phong Chỉ, Bạch Y ba người đều thất kinh, liền hướng tới đám rắn đang công kích kia nghênh đón.

Chỉ thây bảo kiếm trong tay Bạch Y vung múa lên, gió cũng không thổi vào được, đám rắn khi bay đến trước mặt Bạch Y, nếu không bị bảo kiếm trong tay Bạch Y chém làm nhiều khúc, thì cũng bị kiếm của Bạch Y chấn bay ra ngoài.

Quản Phong Chỉ lạnh lùng chú ý không ngừng đến độc xà đang phóng tới công kích mình, Đoạt Mệnh Kiếm trong tay động lên, xuất ra nhiều đạo kiêm khí cường đại cuốn tới hướng độc xà đang phóng lại kia, đám độc xà này còn chưa tới được bên thân của Quản Phong Chỉ, thì đã bị Quản Phong Chỉ phát xuất ra kiêm khí cường đại ụp chém tới, máu cùng thi thể trong không trung bay loạn lên.

Còn bên Ngô Lai, Chỉ thây trên người Ngô Lai phát ra quang mang nhàn nhạt, đám rắn kia khi phóng tới cách trước Ngô Lai ngoài một trượng thì không cách tiến tới, nhìn thấy trước mắt độc xà không ngừng phóng tới công kích mình, Ngô Lai trong lòng đại nộ, thủ chưởng chợt vung ra một chưởng, thấy một đạo kình khí cường đại cuốn tới hướng độc xà đang phóng lại, sau khi

kình khí cường đại của Ngô Lai hạ xuống, trước mắt hắn độc xà bị quét trúng đã hóa thành bụi mưa bay mất đi trong không trung.

Ba người đều tự thi triển ra các tuyệt học, không ngừng chém, giết các độc xà đang phóng tới tấn công nhưng đám rắn ngày cũng không ngừng công kích tới, xem ra giống như giết mãi không hết.

Lúc này, bên cạnh ba người Ngô Lai đã đầy ắp lên xác của rắn như núi, chỗ nào cũng là máu và thi thể bẻ nát từng khúc của rắn, nồng nồng bốc lên mùi hôi xuyên vào mũi mấy người, nhưng đám rắn kia vẫn không ngừng công kích tới ba người.

Ba người cũng không biết đã giết được bao lâu, đã giết chết bao nhiêu rắn, chỉ cảm thấy được tay của mình tê đi như khúc cây, nhưng đám rắn kia vẫn không ngừng công kích mình, làm cho ba người có cảm giác như là giết mãi không tận.

Cảm thấy được đám rắn này càng công kích càng lợi hại, hơn nữa sô lượng của đám rắn này càng ngày càng nhiều, ba người đều thất kinh, đồng thời trong lòng tự nghĩ: nhiêu rắn như vậy, chúng ta sao có thể giết được, sợ là vẫn chưa giết xong, đã mệt quá mà chết đi.

Ngô Lai một chưởng đập nát độc xà đang công kích tới mình, nói lớn lên :
Quản tiền bối, Bạch huynh, đám rắn này nhìn giống như là giết hoài không hết, cứ như thế này, sợ là không tốt .


Bạch Y môt kiếm chém đứt nhiều con rắn đang công kích mình, cũng nói lớn lên :
Đúng rồi đó, đám rắn này quá nhiều, phen này chúng ta không bị đám rắn độc cắn chết, cũng bị mệt chết.


Nói xong lại thần tốc vung kiêm chém tới độc xà công kích tới mình.

Quản Phong Chỉ một bên phát ra kiếm khí chém chết độc xà đang công kích mình, một bên cười khổ đáp :
ta cũng không biết, ta cũng là lần thứ nhất gặp phải cái Bách Xà Đại Trận này, đã không tưởng nổi là có nhiều rắn tới vậy.
thấy trước mắt giết không hết được độc xà, Quản Phong Chỉ cũng thất kinh, không biết ứng phó ra sao.

Ngô Lai, Bạch Y hai người nghe xong, chỉ biêt cười khổ, tay chân không được nghĩ, không ngừng chém giết đám độc xà công kích mình.

Tại lúc này, tiêng còi sắc bén lại đột nhiên khởi lại, biến thành hòa hoãn đi, không còn gấp rút

như trước đây.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.