Chương 88: Đại Chiến Bách Xà (2)
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1447 chữ
- 2019-09-05 02:22:02
Nghe được âm thanh này, ba người Ngô Lai ngưng tụ tâm thần, chuẩn bị nghênh tiếp công kích mới, nhưng kết quả lại làm ba người kinh hoảng lầm.
Khi âm thanh sắc bén kia nôi lên, đàn rắn đang vốn công kích Ngô Lai, Quản Phong Chỉ, Bạch Y ba người đột nhiên quay đầu nhanh chóng lui lại, Ngô Lai ba người đều kích vào khoảng không, không khỏi đờ đẫn ra.
Chỉ thấy đàn rắn đang vây công ba người sau khi nghe được âm thanh chói tai đột nhiên trật tự lui lại phía sau, cho tới khi thối xa ra ngoài ba người hơn mười trược thì dừng lại, trừng lên cặp mắt sáng xanh đói khát, làm ngươì nhìn thấy phải phát run, đặc biệt là tại đêm tối như thế này, cặp mắt đó thật là hãi nhân.
Thấy bao nhiêu rắn đó trước mắt như thủy triều thần tốc lui lại, Ngô Lai, Quản Phong Chỉ và Bạch Y ba người đều nhi khờ ra, không minh bạch sao lại đột nhiên lui lại, đồng thời trong lòng không khỏi vui mừng .
Ngô Lai kỳ quái nói :
đàn rắn này sao lại đột nhiên thối lui ?
Bạch Y trên mặt cũng lộ vẻ kỳ quái khi thấy đàn rắn đó như thủy triều lui ra ngoài hơn 10 trượng, không minh bạch là vì sao .
Quản Phong Chỉ nhìn tới nhìn lui chung quanh, phát hiện ra rắn chỉ là thối ra hơn chục trượng, tương tự như vây lấy mọi người, không công kích tiếp .
Quản Phong Chỉ nói :
ta cũng không thật rỏ lảo độc vật này lại làm trò quỷ gì, có thể vì lảo động tâm với đám rắn bị chúng ta chém giết, đám rắn này phải trải qua nhiều năm huấn luyện, khi đó mới thông linh như vậy .
Còn đang nói, Quản Phong Chỉ đại kinh nói :
Không tốt rồi!
Nghe xong, Ngô Lai và Bạch Y hai người vội hỏi lại :
Quản tiền bối, sao rồi ?
Quản Phong Chỉ cười khổ đáp :
Lảo độc vật này muốn để chúng ta bị khốn ở chổ này, tiêu hao thể lục của chúng ta, sau đó lại dùng đàn rắn đó công kích chúng ta.
Ngô Lai, Bạch Y hai người nghe xong đã thất kinh .
Tại lúc này, từ tứ diện bát phương truyền lại thanh âm phiêu phù bất định của Niên Dữ Hành.
Quản lảo quỷ, ngươi hiện tại nghĩ tới thì đã trể, đợi tới lúc các ngưới đói tới toàn thân vô lực, ta lại cho các bảo bối của ta từ từ công kích các ngươi, cắn xé các ngươi, để cho các ngươi nếm thử tư vị của các loại khủng bố của lúc tử vong, một là báo thù cho các bảo bối của ta đã bị các ngươi giết tạp cả lên .
nghĩ tới tình cảnh như thế này đều làm người mong đợi! ha ha!ha ha!
tạm ngưng rồi thanh âm phiêu phù lại truyền tới, bên trong còn pha lẫn tiếng cười phong cuồng làm người lạnh tim .
Ngô Lai, Quản Phong Chỉ, Bạch Y ba người đối mắt nhìn nhau, đều không tưởng nổi Niên Dữ Hành lại có thể tàn nhẫn như thế, nghe được tiếng cười điên khùng làm người lạnh tim đó của lảo, nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp ly khai.
Đối với đám rắn đã bị Ngô Lai ba người chém giết, Niên Dữ Hành đương nhiên động tâm phi thường, đám rắn này lảo đã khổ sở biết bao năm huấn luyện ra, vì vậy Niên Dữ Hành thấy đám rắn này bị Ngô Lai ba người chém giết, nên rất động tâm, vì thế nghĩ tới phương pháp dùng rắn vây khốn mọi người.
Lúc này, Quản Phong Chỉ nói :
chúng ta trước tiên không cần quãn tới đàn rắn đó, nhìn kiểu này lảo độc vật tạm tthời sẻ không để cho bọn chúng công kích tới chúng ta, chúng ta trước hết xem thử Lãnh cô nương họ ra sao rồi ?
Nghe xong, Ngô Lai và Bạch Y hai người sắc mặt đại biếnt, lúc này mới nhớ tới Lãnh Ngưng Vũ ba nàng còn ở trên xe, hơn nữa ba nàng đều rất sợ rắn, trong lòng rất lo lắng.
Đồng lúc lo lắng, hai người đã với tốc độ nhanh nhất lướt tới hướng xe ngựa .
Lúc hai người tới được xe, khi mở màn che ra, không khỏi chỉ là kinh hoảng lầm.
Chỉ thấy Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Bạch Vân tam nữ ôm nhau lại thành một khối, Lãnh Ngưng Vũ ôm hai nàng kia trong lòng, cảnh giác nhìn chung quanh, đang ráng ép xuống sợ hải trong lòng, còn Quản Minh cung do vì cánh tay thụ thương đang ngồi trên càng xe, quan sát động tĩnh chung quanh xe ngựa .
Cảm thấy có người kéo màn che xe lên, Lãnh Ngưng Vũ toàn thân rung lên, thấy là Ngô Lai và Bạch Y, nhãn thần biến ngay từ cảnh giác thành dể chịu, Tuyết Nhi và Bạch Vân trong lòng Lãnh Ngưng Vũ cảm thấy được rung động của thân thể Lãnh Ngưng Vũ, ngóc đầu lên từ trong lòng nàng, thấy là Ngô Lai và Bạch Y, hai nàng vui mừng .
Tuyết Nhi hỏi :
Vô Lại đại ca, Bạch đại ca, các huynh sao giờ mới tơi? Tuyết Nhi sợ muốn chết đây .
Nói rồi còn nhìn ra xa xa .
Bạch Vân tuy rất cao hứng, nhưng vẫn không nói gì .
Ngô Lai đáp :
Tuyết Nhi, đừng có sợ, đại ca sẻ bảo vệ các người, mấy nàng trước tiên phải ở trong xe ngựa này, đừng có loạn động .
Tuyết Nhi lại hỏi :
Vô Lại đại ca, đám rắn đó mấy huynh đã đuổi đi chưa?
Ngô Lai đáp :
Tuyết Nhi, yên tâm đi! Đám rắn này tuy đã tạm thời bị chúng ta đuổi đi, bất quá, bọn chúng có thể lại tới công kích chúng ta .
Nghe xong, Tuyết Nhi kinh hoảng, lại nhanh lẹ xuyên vào lòng Lãnh Ngưng Vũ, nói lớn lên :
các huynh mau đuổi bọn chúng chạy đi, người ta không muốn thấy mấy thứ ác tâm đó nửa .
nói rồi trốn vào lòng Lãnh Ngưng Vũ, không ló đầu ra .
Thấy được Tuyết nhi biểu hiện như thế, Ngô Lai và Bạch Y đối mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu cười khổ .
Lúc này Bạch Vân hỏi Bạch Y :
Ca ca, các người có phải thật là không đuổi được đám rắn đó đi?
Nói rồi trên mặt lộ ra nét sợ hải .
Đột nhiên thanh âm của Quản Phong Chỉ truyền lại .
Các người yên tâm đi, đám rắn này tạm thời sẻ không công kích chúng ta nửa .
theo sau tiếng nói người đã tới bên xe .
Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ ba nàng trong lòng sợ hải đã giảm bớt, nhưng vẫn không dám di động, sợ là rắn vẫn ở ngoài xe, lúc nào cũng có thể cắn mình .
Ngô Lai đột nhiên kỳ quái hỏi :
Các nàng sao lại không bị rơi vào công kích của rắn ?
Nguyên là Ngô Lai phát hiện chung quanh xe ngựa tịnh không có thi thể của rắn .
Lãnh Ngưng Vũ ba nàng nghe được Ngô Lai nói thế đều ngơ ngẫn, lúc này nhớ lại đúng là mình không bị rắn tấn công, trong lòng cũng rất kỳ quái, còn Quản Phong Chỉ và Bạch Y hai người cũng ngở ngàng.
Lúc này Quản Minh nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng :
có, đương nhiên có bị rắn tấn công .
Nghe xong, Tuyết Nhi và Bạch Vân đại kinh, la lớn lên :
Ở chổ này ?
Nói rồi nét mặt kinh khủng nhìn chung quanh xe .
Quản Minh đáp :
đám rắn đã chạy rồi .’ Nói xong kỳ quái nhìn Tuyết Nhi và Bạch Vân, trong lòng suy nghĩ sao hai nàng lại sợ rắn tới như thế .
Tuyết Nhi và Bạch Vân biết được là hoảng kinh lầm, không khỏi trừng mắt nhìn Quản Minh một cái .
Tuyết Nhi nói :
ngươi sao lại nói cũng nói không hết lời, làm ta sợ muốn chết .
Nói rồi vẫn vổ vổ ngực mình .
Bạch Y kỳ quái hỏi :
Đã bỏ chạy rồi ?
Quản Minh đáp :
đúng rồi! vốn là có thật rất nhiều rắn tới xe ngựa chổ này vây lại, nhưng không hiểu vì gì mà lúc đám rắn khi tới gần xe, như là gặp được thứ gì làm bọn chúng sợ hải, không dám tấn công tới bọn đệ .