Chương 95: Thần Châu Giải Độc
-
Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành
- Mộc Dịch
- 1545 chữ
- 2019-09-05 02:22:04
Cuồng Trảm Nộ Sát hai người cùng với kình khí của Ngô Lai tương giao, nội thể khí huyết trào lên, con chưa có phãn ứng, thì cảm thấy sau lưng có kình phong ập lại, tốc độc kinh nhân, bất lực, hai người chỉ có thể chuyển thân đưa chưởng ra nghênh lấy.
Chưởng chưởng chạm nhau, một tiếng nổ lớn, Cuồng Trảm Nộ Sát chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại vô bì tiến vào nội thể, đánh sâu vào trong kinh mạch của mình, thân thể không tự chủ được bay ra ngoài, mở miệng thổ máu như suối, đã một chưởng của Ngô Lai kích thành trọng thương.
Cuồng Trảm Nộ Sát hai người mượn lực từ một chưởng của Ngô Lai, thân thể đột nhiên thần tốc hướng về phía rừng rậm bay đi.
Ngô Lai cũng cảm thấy không được tốt, đã bị kình khí cường đại của đối phương phản chấn khí huyết trào lên, liền vội vàng áp chế khí huyết trong nội thể, đang chuẩn bị để hướng về hai người công kích tiếp, đột nhiên phát hiện thân thể hai người thần tốc hướng về mật lâm bay đi, không khỏi ngẫn người, trong lúc đó, hai người đã tiêu thất trong rừng rậm, Ngô Lai muốn tiếp tục truy kích, cũng không còn khã năng nửa.
Đây là tác phong của sát thủ, gặp phải cao thủ liền thần tốc thối lui, đối với Cuồng Trảm Nộ Sát hai người, đây là lần đầu thất thủ, nếu như truyền ra giang hồ, thanh danh của Ngô Lai tất sẻ đại chấn giang hồ.
Cuồng Trảm Nộ Sát này vốn là người tâm khí cao ngạo, cũng là người rất tinh minh, chỉ tiếp thụ nhiệm vụ có thể hoàn thành, vốn đã định lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ lại thất thủ.
Ngô Lai nhìn theo phương hướng Cuồng Trảm Nộ Sát hai người biến mất, lắc lắc đầu, không thể tưởng hai người lại đột nhiên đào tẩu.
Ngô Lai tung thân tới trước mặt mấy người Lãnh NgưngVũ, nói :
Các người hiện tại thế nào rồi ? còn có thể đi không?
Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ mấy người đều kinh ngạc vì vỏ công của Ngô Lai, không tưởng nổi một tổ hợp sát thủ kinh nhân danh chấn thiên hạ lại bị Ngô Lai dể dàng đánh lui, nếu truyền la giang hồ, coi như là xong.
Nghe xong, Bạch Y nói :
Chúng ta không gì, chỉ là Quản tiền bối thương thế cần kịp thời trị liệu, bằng không thì sẻ có nguy hiểm .
Bạch Y tuy thân thụ trọng thương, nhưng tịnh không có nguy hiểm sinh mệnh, nhưng Quản Phong Chỉ thì không được, lúc này sắc mặt Quản Phong Chỉ tái nhợt, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, rỏ ràng là đang dùng nội lực áp chế kịch độc trong nội thể.
Ngô Lai đã phát hiện ra dị dạng của Quản Phong Chỉ, biết là Quản Phong Chỉ đã nhanh chóng không ngừng áp chế độc trong nội thể.
Ngô Lai liếc mắt nhìn thoáng qua Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ, đột nhiên song chưởng như thiểm điện ấn lên lưng hai người thần tốc truyền vào nội thể một cổ lực lượng cường đại, lập tức phục hồi hết những kinh mạch bị thương của hai người, đây chính là chân khí do Ngô Lai dung hợp được năng lực của Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm, nên biết cả hai đều là hấp thụ thiên địa linh khí mà thành, có tác dụng phục hồi cường đại, không những phục hồi hết kinh mạch của hai người, hơn nửa còn gia tăng được công lực của cả hai.
Lúc chân khí của Ngô Lai tiến vào thân thể của hai người, hai người chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, không những đã những kinh mạch tổn thương được phục hồi, ngay cả công lực cũng đã gia tăng.
Bạch Y cảm kích nói :
Ngô huynh, đa tạ.
Lãnh Ngưng Vũ thâm tình nhìn Ngô Lai, hết thảy câu nói đều in trong ánh mắt nhìn Ngô Lai .
Ngô Lai vội nói :
Bạch huynh không cần khách khí .
Thấy Lãnh Ngưng Vũ với nhãn quang thâm tình đó, Ngô Lai cũng thâm tình thóang liếc Lãnh Ngưng Vũ một cái, trên mặt mang theo nụ cười tà dị quét tới bộ ngực của Lãnh Ngưng Vũ.
Nhìn thấy nụ cười tà dị của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ biết Ngô Lai trong lòng đang nghĩ cái gì, mặt hơi đỏ lên, hung hăng liếc Ngô Lai một cái.
Gia gia! Gia gia! Người có sao không?
Lúc này đột nhiền truyền lại tiếng hét lên của Quản Minh, trong thanh âm có tiếng khóc than.
Đám người Ngô Lai nghe được tiếng hét của Quản Minh, liền vội vàng nhìn về hướng Quản Phong Chỉ, chỉ thấy Quản Phong Chỉ lúc này khuôn mặt méo mó, trên mặt mồ hôi không dứt.
Ngô Lai vội vàng giử chặt lấy Quản Minh đang muốn đi tới ôm lấy Quản Phong Chỉ, vì người luyện vỏ công tối kỵ khuấy nhiểu bên ngoài, nếu như Quản Phong Chỉ bị Quản Minh ôm lấy, thì không thể không tẩu hỏa nhập ma.
Thấy Ngô Lai nắm chặt lấy mình, Quản Minh vội nói :
Ngô đại ca, huynh cứu gia gia của đệ nhanh lên.
Ngô Lai nói :
Quản Minh, đệ an tâm, ta nhất định sẻ chửa được cho gia gia của đệ .
Nói xong chuyển thân hướng tới Bạch Y nói :
Bạch huynh, phiền huynh và Vũ nhi hộ pháp dùm ta, ta phải bức độc cho Quản Tiền bối, Quản tiền bối lúc này đã bị độc công tâm mạch, nếu không kịp thời trị liệu sợ là không kịp .
Nghe xong, Bạch Y thất kinh, liền vội đáp :
Ngô huynh, huynh an tâm .
Ngô Lai gật gật đầu, lại hướng tới Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh nói :
Vũ nhi, đưa Hổ Phách Thần Châu cho huynh, huynh phải giải độc cho Quản tiền bối .
Nghe được lới nói của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng từ lòng ngực lấy ra Hổ Phách Thần Châu đưa cho Ngô Lai, Ngô Lai tiếp lấy thần châu từ tay Lãnh Ngưng Vũ, còn không quên nhẹ nhàng sờ bàn tay ngọc của Lãnh Ngưng Vũ, chiếm chút tiện nghi, làm Lãnh Ngưng Vũ xấu hổ .
Ngô Lai đi đến bên người Quản Phong Chỉ, hửu chưởng từ từ ấn lên đỉnh đầu Quản Phong Chỉ, một cổ chân khí phát tán ra tử hông sắc nhàn nhạt từ từ tiến vào nội thể toàn thân.
Lúc này Quản Phong Chỉ đã tới lúc mệt không còn sức lực, trong nội thể chân khí đã không ngừng áp chế độc tố của Lục Diễm Chưởng, trong lòng đại kinh, biết mình nếu như không có cao thủ cường hản tương trợ, thì khó tránh một kiếp, thầm nghĩ:
không tưởng được ta Đoạt Mệnh Kiếm Khách tung hoàng giang hồ bao năm nay, hôm nay lại phải chết tại đây, ta chết không sao, nhưng sau khi ta chết ai sẻ chiếu cố cho Minh nhi, Minh nhi sẻ ra sao? Tin là họ sẻ chiếu cố tốt cho Minh nhi.
Lúc Quản Phong Chỉ tính buông thả không áp chế độc tố trong nội thể nửa, một cổ chân khí hùng hậu vô bì thần tốc tiến vào nội thể của lảo, thần tốc bao vây lấy độc tố đang loạn lên khắp nơi trong nội thể của lảo.
Tiền bối, mau vận công, ta giúp tiền bối bức ra độc tố trong nội thể .
Đột nhiên bên tai của Quản Phong Chỉ truyền lại âm thanh của Ngô Lai.
Tiếp được truyền âm của Ngô Lai, Quản Phong Chỉ vốn thất vọng liền mừng rở, vội vàng vận lên toàn bộ công lực bức ra độc tố trong nội thể . Trải qua cố gắng một lát, độc tố tứ tán trong nội thể Quản Phong Chỉ bị bức tới cánh tay trái.
Tả thủ của Ngô Lai đột nhiên giống như lợi kiếm xẹt tới cánh tay trái của Quản Phong Chỉ, một miệng vết thương dài khoảng một tấc lập tức xuất hiện, Ngô Lai liền vội đưa ra Hổ Phách Thần Châu trong tay, tả chưởng vận công khống chế lấy Hổ Phách Thần Châu từ từ tiếp cận đến cánh tay trái của Quản Phong Chỉ.
Chỉ thấy Hổ Phách Thần Châu đó lúc tiếp cận tới cánh tay trái của Quản Phong Chỉ, đột nhiên phát xuất ra bạch quang cường đại, chụp lên Ngô Lai và Quản Phong Chỉ, tiếp theo cánh tay trái của Quản Phong Chỉ đột nhiên bắn ra một đạo độc khí lục sắc tiến vào trong Hổ Phách Thần Châu, lập tức bị thần châu hấp thu, sau khi Hổ Phách Thần Châu hấp thu lấy đạo độc khí đó, bạch quan biến nhạt đi, phút chốc, khôi phục nguyên lại màu trắng, bị Ngô Lai thu hồi.
Ngô Lai thu hồi lại hửu chưởng đang ấn trên đỉnh đầu Quản Phong Chỉ, chùi nhẹ mồ hôi trên trán, nói :
Tốt rồi, Quản tiền bối đã không việc gì .