Chương 96: Phong Vũ Dục Lai


Lúc này Ngô Lai thở một hơi dài, đã cảm thấy có chút mỏi mệt, dù sao vừa rồi cùng Cuồng Trảm Nộ Sát đấu nhau đã tiêu hao của hắn rất nhiều chân khí, bây giờ lại giúp Quản Phong Chỉ bức độc, càng tiêu hao không ít chân khí nửa, làm Ngô Lai sau khi được Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm tái tạo lại thân thể cũng có chút thừa nhận.

Nghe thế, mấy người Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ mừng rở, đặc biệt là Quản Minh, dù sao thì thân nhân duy nhất của mình bình an vô sự, là ai cũng đều là sự tình rất cao hứng.

Quản Minh cảm kích nói :
Ngô đại ca, cám ơn huynh .


Ngô Lai đáp :
Không cần khách khí, nếu như không có gia gia của đệ, chúng ta sợ đã trúng độc thủ của địch nhân .


Câu nói không sai, nếu như không có Quản Phong Chỉ một lảo giang hồ tại tràng, đám người Ngô Lai căn bản không phát hiện ra Cuồng Trảm Nộ Sát bọn chúng.

Ngô Lai vừa nói vừa vận hành chân khí trong nội thể vài vòng, mệt mỏi của thân thể nháy mắt đã biến mất, tinh thần lên gấp trăm lần, đây là chổ kỳ dị của vỏ công Ngô Lai, có thể tại bất kỳ địa phương và thời gian nào vận công.

Lúc này, Quản Phong Chỉ liều thương xong đã đứng lên, khí sắc thật tốt, hiển nhiên đã bình phục, ánh mắt sung mãn cảm kích nhìn Ngô Lai, hết thảy không thể nói bằng lời.

Thấy Quản Phong Chỉ tốt lại, mọi người đều rất mừng rở, Ngô Lai nói :
Tiền bối, Bạch huynh chúng ta trước hết rời khỏi nơi đây, kiếm chổ nghĩ một chút!


Lúc này đã là canh năm, hừng đông không còn xa nửa, chúng nhân đều đã qua đánh nhau lâu như vậy, đã sớm mệt mỏi, đều gật đầu.

Nó xong, Ngô Lai mới phát hiện xe ngựa đã bị phá tan, còn hai con ngựa kéo xe cũng đã bị hoảng sợ trốn mất.

Ngô Lai cười khổ nói :
xe ngựa đã không thể dùng được, xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ, đợi tới trong trấn hay thành, chúng ta mua lại một cổ mới! hiện tại chỉ là tân khổ mọi người thôi .


Lúc này Bạch y, Quản Phong Chỉ, Lãnh Ngưng Vũ mấy người cũng phát hiên xe ngựa không dùng được nửa, chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, đi theo Ngô Lai hướng về phía trước.

Mọi người tuy mệt mỏi, nhưng không dám ngũ tại rừng hoang này, vì bọn họ không biết được còn có bao nhiêu hung hiểm đợi chờ bọn họ đây, Cuồng Trảm Nộ Sát mấy người này đã làm đám người Ngô Lai phiền nảo, huống gì sau lưng còn có lực lượng cường đại nào nửa ?

Mọi người đi chưa có bao xa, phía sau một cây đại thụ hơn ngoài chục trương cách chổ mọi người vừa dừng chân lóe ra một nhân ảnh.

Lần này là một người bịt mặt, nhìn không rỏ chân diện mục, nhưng từ thân hình nhỏ nhắn có thể nhìn ra người bịt mặt này là một nữ nhân.

Thấy bóng lưng của chúng nhân Ngô Lai biến mất, hắc y nhân lạnh lùng nói :
xem ra ta còn đánh giá thấp thực lực của các ngươi. Không tưởng nổi cả Cuồng Trảm Nộ Sát đều thất thủ, tính ra lần này các ngươi vận tốt, bất quá lần sau các ngươi sẻ không gặp vận tốt như vậy .
Nói xong trong mắt lóe lên ánh mắt cừu hận, hung ác trừng mắt nhìn về phương hướng đám người Ngô Lai vừa biến mất.

Ngừng lại rồi hắc y nhân lại tự nói :
không nghĩ đến Hổ Phách Thần Châu bảo vật như vậy lại ở trong tay các ngươi, đó là một tin tức tốt, càng là một cơ hội tốt, xem ra ta có thể lợi dụng được .
Nói rồi nhân ảnh lóe lên, biến mất vào rừng rậm.

Cũng không biết đã đi được lộ trình bao xa, lúc này trời đã sáng, đám người Ngô Lai không gặp được một bóng người, không tìm được một chổ nghĩ ngơi.

Ngô Lai quay đầu nhìn thoáng lại phía sau thấy Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi và Quản minh bốn người kéo thân thể mỏi mệt theo sau mình, không khỏi cười khổ.

Đối với Quản Phong Chỉ mà nói, lộ trình này đối với lảo qua lại giang hồ từ lâu tịnh không có cảm giác gì, huống chi độc của lảo vừa bị Ngô Lai giải trừ, lúc này chính là lúc tinh lực thịnh vượng, không có chút mệt mỏi, còn Bạch Y tuy có điểm mệt mỏi, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.

Ngô Lai đột nhiên đình chỉ bước tiến, quay đầu hướng tới Quản Phong Chỉ, Bạch Y mấy người nói :
Chúng ta trước tiên ở nơi đây nghĩ ngơi một chút?


Quản Phong Chỉ, Bạch Y nghe xong, vội ngừng bước, nhìn thấy bốn người Lãnh Ngưng Vũ mệt mỏi, lại thấy phía trước phía trước đường đi xa xăm, biết chổ này phía trước không có thôn sau không có điếm, thậm chí mình còn có thể kiên trì, còn người khác không thể kiên trì nổi.

Quản Phong Chỉ nói :
Được rồi! chúng ta đã đều mệt, lại đói, trước tiên ở đây nghĩ một chút, kiếm vật gì ăn rồi lại đi.


Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ mừng rở.

Tuyết Nhi nét mặt đau khổ nói :
Lại không nghĩ ngơi, người ta đã mệt muốn chết, người ta hiện tại bụng lại đói .
Nói rồi tùy tiện tìm một chổ ngồi xuống nghĩ ngơi, còn mấy người khác cũng đã tự tìm một chổ ngồi xuống.

Bạch Y nói :
là do tất cả mọi người đều đã đói, ta đi trước hái quả dại trở về cho mọi người bỏ đầy bụng, đợi đến được thành hay trấn phía trước, chúng ta sẻ ăn một bửa to thật ngon .
Nói xong hướng tới rừng cây bên cạnh không xa đi tới.

Không tới một lát, Bạch Y đã đem một túi quả dại trở về.

Tuyết Nhi thấy vậy, cũng không để ý tới thân thể mệt mỏi của chính mình, chụp lấy quả dại từ tay của Bạch Y rồi bắt đầu ăn như sói cọp, còn không quên lấy cho Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ kế bên vài trái.

Thấy biểu hiện của Tuyết Nhi như thế, đám người Ngô Lai ha hả cười lớn, cũng không lấy làm quái lạ, mọi người đà trãi qua nhiều trường ác đấu, cả một ngày con chưa ăn gì, làm thể nào mà không đói chứ ?

Mọi người bên ăn bên nghĩ ngơi.

Qua hết một khoãng thời gian, Quản Phong Chỉ đột nhiên thở dài nói :
Ái chà! Xem ra chúng ta từ nay về sau sẻ có phiền toái lớn, trước tiên là Niên Dữ Hành cái lảo độc vật này, rồi thì người của Vương Môn, bây giờ lại là Cuồng Trảm Nộ Sát hai sát thủ quỷ dị, thật không biết được chúng ta từ nay về sau còn phải gặp cao thủ gì nửa đây ?


Nghe xong, đám người Ngô Lai đều trong lòng trầm trọng, hãm nhập vào trầm tư, cả ngày hôm nay các tao ngộ làm mọi người thật sự chấn kinh.

Bạch Y kỳ quái nói :
Thiên Vương Tứ Đao và Niên Dữ Hành khẵng định là vì Hổ Phách Thần Châu mà tới, làm ta nghi hoặc chính là Cuồng Trãm Nộ Sát tổ hợp sát thủ này đã lâu không xuất vị giang hồ sao lại đột nhiên hướng tới chúng ta xuất thủ ?


Nghe được nghi vấn của Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ các người cũng mê man vẻ mặt, không biết Cuồng Trãm Nộ Sát vì sao lại hứơng tới mình xuất thủ, Ngô Lai tuy không thể liểu giải cái sát thủ tổ hợp Cuồng Trảm Nộ Sát này nhưng từ giao thủ đã biết được đối phương vỏ công cao cường, là địch nhân rất khó đối phó.

Quản Phong Chỉ nói :
chúng ta hiện tại cũng không biết Cuồng Trãm Nộ Sát hai sát thủ này vì sao ma hướng tới chúng ta xuất thủ, có khả năng là trong đám cừu nhân của chúng ta xuất tiền muớn họ tới giết chúng ta.


Vì không làm cho tâm tình trầm trọng của mọi người lắng xuống được, Quản Phong Chỉ lại nói :
Được rồi, không bàn tới cái này nửa, không quản là người của Thiên Vương Môn, Niên Dữ Hành lảo độc vật kia, hay là sát thủ tổ hợp Cuồng Trảm Nộ Sát, bọn họ khẳng định đều sẻ không từ bỏ ý đồ, khẵng định sẻ lại hướng tới chúng ta công kích tiếp, chúng ta đến lúc đó cẫn thận mà đi .


Thấy tất cả mọi người nghĩ ngơi không sai biệt lắm, Quản Phong Chỉ nói :
Chúng ta trước tiên còn phải ly khai chổ này, tìm một khách sạn rồi nói sau!
Nói xong quay đầu đi tới phía trước, đám người Ngô Lai thấy vậy vội vàng đứng lên đi theo.

Nhưng đám người Ngô Lai thế nào cũng không nghĩ tới, lúc này lại có người tính kế với bọn họ, trước mặt là cái gì đang chờ đợi họ ? là chém giết trã thù của Thiên Vương Môn và Niên Dữ Hành ? Là thích sát của Cuồng Trảm Nộ Sát ? Còn là nhân vật giang hồ nào lợi hại hơn nửa ? Xin đem từng thứ một ra mắt!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành.