Chương 55: CHIA RẼ LY GIÁN


Diễn xuất quá tệ… diễn xuất...

Dung Y rất thích Trần Dịch Thần đánh vào mặt người đẹp một cách trần trụi nhất. Mặt Nhan Lạc Ch8i lúc xanh lúc trắng, bộ ngực phập phồng, quả thật đúng là cảnh đẹp ngay trước mắt. Cô ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng nhịn được3, miễn cưỡng cười,
Cảm ơn lời nhận xét của anh Thần, em nhất định sẽ cố gắng luyện tập hơn.


Sau đó chầm chậm rời đi.
<9br>Cô ta tin rằng mình vẫn còn cơ hội, một khi hạt giống của sự nghi ngờ được chôn xuống, thì sớm muộn nó cũng sinh sôi mà thôi, trưở6ng thành rồi sẽ là cây cổ thụ vững chắc làm bàn đạp cho cô ta.

Trần Dịch Thần em tìm thấy và Trần Dịch Thần trong mơ đúng là một trời một vực. Em hy vọng anh giống như Trần Dịch Thần trong giấc mơ ấy, vậy nên đã viết ước nguyện này.

Dung Y đưa ra một câu trả lời vô cùng hoàn mĩ, có điều Trần Dịch Thần luôn có thể tìm ra một điểm mâu thuẫn trong đó,
Nếu nói như vậy, người em thích là Trần Dịch Thần rạng rỡ dịu dàng trong giấc mơ đúng không?

Câu hỏi này giống như là hố bẫy vậy, nếu là trời là
Đúng
thì thật tổn thương tình cảm, nếu trả lời là
Không
thì lại bị nghi ngờ là nịnh anh, chỉ cần sơ suất thì trong ngoài bất nhất tạo thành vấn đề. Dung Y lên dây cót tinh thần, vô cùng cẩn thận nghiêm túc, vừa nhìn trộm sắc mặt anh, vừa chỉnh sửa lại câu nói,
Lúc bắt đầu, đúng là em thích Trần Dịch Thần rạng rỡ ấm áp trong giấc mơ ấy, khi nhìn anh, em thỉnh thoảng sẽ nhớ lại mọi việc đã diễn ra trong mơ... thế nhưng, dần dần em cũng thích Trần Dịch Thần vô tình vô cảm, bạo lực lạnh lùng của hiện thực... đặc biệt là anh hết lần này đến lần khác cứu em khỏi nguy hiểm, em phát hiện ra, dù là Trần Dịch Thần nào, cũng đã trở thành một nốt ruồi đỏ không thể xóa nhòa trong lòng em...

Thật đúng là vô cùng tình cảm, đến tự bản thân cô đều bị cảm động rồi.
Trần Dịch Thần quả là người có ý chí kiên cường, núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt cũng không biến sắc, anh lại gần cô,
Vô cảm? Lạnh lùng? Bạo lực? Vô tình?

Xin anh đó anh Thần, đây không phải là trọng điểm được không?
Dung Y cười ngượng ngùng, ấp úng giải thích,
Thật ra…
Anh đột nhiên cúi măt xuống, dùng môi anh lấp miệng cô. Dưới bóng cây ước nguyện với những dải lụa ước nguyện màu đỏ bay phấp phới trong gió, nụ hôn này dịu dàng và nóng bỏng, như muốn thay lời chấp thuận mà anh không thể nói ra thành lời
Cô có thể hiểu là, anh Thần bị cô làm cảm động tới mức nói không nên lời chỉ có thể dùng nụ hôn biểu đạt ra cảm xúc dâng trào trong lòng không?
Trần Dịch Thần nói với cô, anh không chỉ một lần cảm thấy trong lòng cô có người khác. Cô ngủ mơ ấp úng gọi anh chồng ơi, cô nhìn anh nhưng có khi lại xuất thần, cô và anh đi xem bộ phim mà cô đã từng xem qua, anh thầm đoán rằng người đàn ông đó có nét giống mình. Anh ngờ vực ghen tị, ba lần bốn lượt trở mặt với cô, vậy nên cô mới cảm thấy anh sớm nắng chiều mưa tâm trạng bất định, hóa ra anh đang ghen với chính mình...
Nhan Lạc Chi vừa đi, Dung Y liền cảm thấy khí áp xung quanh h5ạ thấp. Trần Dịch Thần không vui, vô cùng không vui, Dung Y bị liếc nhìn, cảm thấy sắp đóng băng đến nơi.

Em có điều gì cần giải thích không?

Dung Y vắt óc suy nghĩ muốn tìm lời ngụy biện. Cô phải nói với anh như thế nào chứ, nói rằng anh ấy viết phía trước là anh của mười năm trước, anh ấy viết phía sau là anh của mười năm sau à?
Dung Y biết anh tin rồi, tuy rằng khó mà tin được, thế nhưng anh đã tin rồi.
Tán thưởng cho trí tưởng tượng phong phú của cô.
Tất cả cũng không phải là bịa đặt. Đúng là cô đã từng bị tai nạn xe cộ suýt nữa thì mất mạng. Mẹ cô vì muốn cô mỉm cười nơi chín suối đã bỏ ra một số tiền lớn tìm đến một ông thầy thôi miên. Có điều ông thầy thôi miên này lại là một thầy đồng, Dung Y trừ ngủ một giấc ra thì chưa bao giờ mơ thấy người chồng trong tương lai.
Em hay nói em nằm mơ, anh đều coi như em tự bịa ra, thật ra em không hề gạt anh, em nằm mơ thật đấy. Rất lâu về trước, em từng bị tai nạn xe cộ, suýt nữa thì mất mạng, bác sĩ nói em không thể sống quá nửa tháng. Lúc đó em mới có mười hai mười ba tuổi, đang độ tuổi trẻ trung phơi phới, em không muốn chết, em vẫn chưa yêu, chưa kết hôn, chưa sinh con... Để giúp em chết mà không có hối tiếc gì, mẹ em đã mời một vị thầy thôi miên đến, nghe nói ông ta có thể thôi miên để em trưởng thành tốt nghiệp yêu đương kết hôn cho đến lúc chết trong giấc mơ...
Em ở trong mơ gặp được anh, chúng ta gặp nhau, biết nhau rồi yêu nhau. Trong giấc mơ ấy bố mẹ anh vẫn còn, anh rạng rỡ cởi mở chính trực có trách nhiệm. Anh là một luật sư rất giỏi tiếng Anh, anh đã nói với em ước mơ có một cây kem ăn không hết hồi bé, anh đã dạy cho em biết độc lập tự tin. Chúng ta có một căn nhà rất to, anh có một một ngăn kéo hồi ức lúc còn nhỏ, có bức ảnh tốt nghiệp tiểu học, và các quyển vở bài tập về nhà…
Thôi miên vô cùng thành công, em vốn tưởng bản thân đã sống tới năm ba mươi tuổi, cùng một người đàn ông tên Trần Dịch Thần sống đến khi đầu bạc răng long. Chỉ có một việc xảy ra đó là em không chết, cuối cùng y học phát triển nên em được sống tiếp. Tất cả những gì diễn ra trong mơ đều vô cùng chân thật, giống như thật sự diễn ra vậy.
Thẳng thắn nói chuyện ngay trong chùa Đại Minh, đã loại bỏ khúc mắc duy nhất vướng trong lòng họ, vô tình làm tình cảm của Dung Y và Trần Dịch Thần càng thêm thân mật thắm thiết hơn. Họ nắm tay nhau chầm chậm sải bước trong tiếng chuông du dương của chùa Đại Minh, Dung Y thật sự cảm thấy Trần Dịch Thần của mười năm trước với Trần Dịch Thần của mười năm sau ở phương diện nào đó đã hòa vào làm một.
Tình cảm của Dung Y dâng trào, cô khép hai tay lại trước miệng và hét,
Trần Dịch Thần, em yêu anh

Trần Dịch Thần da mặt vốn không dày bằng cô, vội vàng bịt miệng cô lại:
Nói gì thế, mọi người đang nhìn đấy.

Bác sĩ khẳng định sức khỏe của em yếu ớt, e rằng rất khó để hồi phục lại. Thế nhưng em dốc lòng muốn khỏe lại thật nhanh, nhanh chóng đi tìm người tên Trần Dịch Thần trong giấc mơ ấy. Em phối hợp trị liệu, uống từng nắm thuốc to, lấy máu kiểm tra, làm rất nhiều bài tập trị liệu, cuối cùng cũng tốt lên, cuối cùng cũng tìm được anh.

Chữ cuối cùng dường như làm dòng hình ảnh dừng lại, dán tem thuộc quyền sở hữu của cô lên người Trần Dịch Thần.
Trần Dịch Thần lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt lấp lánh.
Không nhận được lời giải thích, anh Thần cũng không bắt ép, hừ lạnh một tiếng rồi một mình rời đi. Dung Y dứt khoát ôm lấy cánh tay anh làm nũng
Đừng mà… chỗ này cách bến xe bus xa lắm.

Trần Dịch Thần vẫn tiếp tục lạnh lùng nhìn cô, cô nhất quyết không buông tay anh ra.
Không phải Dung Y không muốn thẳng thắn, thế nhưng nói thật thật sự quá khó… mà hôm nay nếu như Trần Dịch Thần không có được câu trả lời thì sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua. Cô nhìn thẳng vào mắt anh:
Anh đã từng hỏi em rất nhiều lần tại sao lại biết nhều chuyện của anh vậy, tại sao lại như vô duyên vô cớ thích anh... em cũng nói đùa với anh mấy lần, thật ra trong lòng anh đều không tin đúng không?

Ừm… ờ…

Tronng lúc cô ngập ngừng, sắc mặt của Trần Dịch Thần các lúc càng khó coi, anh móc một đồng từ túi quần ra đưa cho Dung Y, trong lòng Dung Y vang lên hồi chuông cảnh cáo,
Làm gì vậy?


Tự mình đi xe bus mà về.


Anh vẫn chưa nghe rõ sao?
Dung Y cười tươi rói,
Thế em lại nói thêm lần nữa.


Anh luống cuống đáp,
Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.


Trong ánh nắng, vành tai anh ửng đỏ nóng rần, trong nháy mắt, người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa bá đạo này trở nên vô cùng đáng yêu thẹn thùng. Trong tình cảm, đây có lẽ là ưu thế duy nhất của Dung Y.


Có phải chúng ta... đã quên mất chuyện gì rồi không?
Dung Y đột nhiên nhớ lại một chuyện, nhìn miếu Nguyệt Lão không xa sau mấy bụi cây.

Anh Thần cuối cùng cũng nhớ ra người anh em của mình, Dung Y và anh bốn mắt nhìn nhau, cùng đồng thanh,
Đại B.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.