Chương 54: BỘC LỘ
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1662 chữ
- 2022-02-04 05:11:57
Đó là thời khắc hạnh phúc nhất của Đại B, giây phút đó gã quyết định mỗi lần lễ tết đều sẽ đến miếu Nguyệt Lão thắp hương.
Sau đó, hạnh p8húc chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, gã còn chưa kịp tận hưởng nó mà nó đã trôi qua các kẽ ngón tay rồi. Đến tận bây giờ, gã vẫn không hiểu đượ3c tại sao gã và Thẩm Yêu Yêu lại tới bước đường này. Rõ ràng lúc trước vẫn vô cùng tốt, cô rất thích nghe gã kể các truyền kỳ trong bang, luôn vò9i gã kể chuyện, khi gã kể đến đoạn đổ máu cô lại sợ hãi bịt tai không dám nghe. Cô là một người cẩu thả lơ đãng luôn quên này nọ, thật ra gã cũng6 là người như thế, nhưng từ sau khi gặp cô, dường như gã đã bổ khuyết cho những khuyết điểm đó của cô, gã bống biến thành người anh chàng tỉ mỉ c5ẩn thận.
Nhan Lạc Chi tươi cười nói:
Anh Thần trùng hợp quá đi.
Chẳng trùng hợp tí nào, Dung Y cá rằng Nhan Lạc Chi đã trốn trong cái ngõ đó nghe trộm cuộc nói chuyện sẽ đến chùa Đại Minh của bọn họ.
Gã nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, đôi môi ấy đỏ mọng tươi mát, khép khép mở mở thốt ra những lời như dao đâm vào tim:
Chúng ta chia tay đi.
Sớm đã biết kết quả sẽ như dự liệu, Đại B giống như phạm nhân bị lăng trì cuối cùng cũng được sự giải thoát. Gã nhìn Hồng Nương mỉm cười bên cạnh, giọng nói nhẹ như gió,
Ừ, được!
rồi sải bước ra ngoài, cuối cùng vẫn kìm lòng không đậu quay đầu lại hỏi:
Rốt cuộc lí do là gì?
Gã rất cần Thẩm Yêu Yêu cho gã một lí do.
Cô nhìn gã đứng ngược sáng nơi cánh cửa, cố gắng hết sức mới ép bản thân mình nở nụ cười lạnh nhạt:
Mỗi đôi tình nhân khi chia tay đều sẽ có một người cố chấp vấn đề này. Thật ra có nhiều nguyên nhân hơn nữa nữa cũng không thay đổi được kết quả là hết yêu... Em không thay lòng đổi dạ, chỉ là em đã không còn thích anh nữa... Em của bây giờ, hàng ngày đều tiếp xúc với những nam minh tinh đẹp trai tươi trẻ, bọn họ đều trong sáng thuần khiết, có văn hóa có sự nghiệp, vậy thì tại sao em lại phải chọn một người bạn trai du thủ du thực vô công rồi nghề chứ? Đại B, em chỉ là cảm thấy em xứng đáng được nhận những điều tốt hơn nữa!
Cô ấy coi thường gã, coi thường nghề nghiệp của gã.
Ánh mặt trời chói mắt, Thẩm Yêu Yêu bàng hoàng phát hiện ra giọt nước mắt nơi khóe mắt của Đại B rơi xuống. Cô lập tức quay người đi, cô đoán Đại B sẽ không thích người khác thấy gã khóc. Qua rất lâu, khi không nghe thấy bất kì âm thanh nào sau lưng nữa, cô mới chậm rãi quay người lại, trong miếu Nguyệt Lão đã không còn một bóng người.
Cũng không biết dải lụa đỏ khi đó cô treo ở cành nào nữa...
Dung Y ngẩng đầu, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người chầm chậm lại gần, nhìn kĩ hơn, đó chính là Nhan Lạc Chi âm hồn không tan. Dung Y chau mày, không hề nhận ra rằng nét mặt mình bây giờ rất khó chịu, cô lẩm bẩm:
Thật sự là xúi quẩy mà
.
Gã yếu ớt phản bác,
Anh có công việc, anh và anh Thần….
Yêu Yêu khinh thường ngắt lời gã,
Chỉ là một tay chạy việc, Trần Dịch Thần còn có thể được coi như sự nghiệp có thành tựu, thế nhưng anh, cùng lắm chỉ được xem như một tên chạy việc mà thôi.
Gã vốn tưởng rằng hai người sẽ mãi bên nhau như vậy, thậm chí sẽ trở thành đôi vợ chồng sống tới bạc đầu giai lão.
Thế nhưng, từ ngày cô bước vào giới giải trí trở thành trợ lí của Tô Nam thì tất cả đều không còn như trước.
Đến ngắm cây ước nguyện đi.
Đúng vậy, bọn họ đã từng cầu nguyện dưới cái cây ấy, mua dải lụa đỏ, viết nguyện vọng rồi buộc lên cây ước nguyện. Một cái cây cổ thụ cành lá sum suê, chứa đựng ước nguyện của bao nhiêu người, nhìn từ xa xa như một chiếc váy khổng lồ màu đỏ.
Dung Y ho nhẹ, Nhan Lạc Chi đang không biết xuống thế nào thì tìm được bậc thang, hai gò má đỏ bừng dần dần trở lại bình thường, cô ta mỉm cười,
Dung Y, việc ngày hôm qua chắc chắn sẽ không xảy ra nữa... tôi sẽ giúp cậu giải thích với bạn bè của tôi...
Lại nữa rồi, Dung Y cá rằng, Nhan Lạc Chi không chỉ đơn giản là chào hỏi.
Cô không say đắm bất cứ minh tinh nào kể cả Tô Nam. Có điều quả thật cô đã thay đổi, xinh đẹp hơn so với trước đây, tàn nhang hai bên má không biết đã biến mất bằng cách nào. Bỏ đi cặp kính dày cộp và thay bằng đôi lens áp tròng, đôi mắt lại càng long lanh như viên minh châu.
Cô cũng không mặc áo phông quần bò như lúc ở trong trường. Cô đã học được cách đi giày cao gót, mặc váy liền, bên ngoài chỉ khoác một cái áo lông vũ dài đến đầu gối, thoạt nhìn rất thời trang nhưng cũng thật xa lạ.
Nếu như Dung Y là quân sư của cô ta, nhất định sẽ dạy cô ta nên giữ cách trang điểm trong sáng. Bình thường Trần Dịch Thần đều hay ra vào chốn ăn chơi, những cô gái ăn mặc trang điểm như thế này, anh đã gặp rất nhiều rồi, ăn mặc hở hang hơn cũng có, Nhan Lạc Chi tự cho rằng là gợi cảm, thật ra chẳng là gì cả.
Trần Dịch Thần thậm chí còn quay người đi, không muốn nói chuyện với cô ta, đối với những người không muốn gặp, anh Thần vốn kiêu ngạo sẽ không bao giờ nể nang mặt mũi.
Dung Y nhét điện thoại vào túi quần, khổ não hỏi Trần Dịch Thần,
Thẩm Yêu Yêu đá Đại B rồi, thuyết phục em đi an ủi Đại B, anh nói xem nếu em lời lẽ ôn hòa ấm áp đi an ủi gã liệu gã có không kìm được lòng mà yêu em hay không?
Sẽ không.
Trần Dịch Thần trả lời thẳng thắn dứt khoát.
Tên này đúng là khiếm khuyết khả năng trả lời câu hỏi mà.
Thế nhưng là đại ca, anh hiểu rất rõ Đại B, ngẫm nghĩ một lát rồi nói
Cứ để gã trốn ở góc nào đó khóc một lúc đi, lát nữa chúng ta mới đi tìm gã.
Hôm nay Nhan Lạc Chi ăn mặc vô cùng gợi cảm, cực kì khác với hình tượng thuần khiết vài ngày trước. Trong cái lạnh thấu xương thế này mà cô ta vẫn để lộ ra cặp đùi trắng nõn mượt mà của mình, cái váy dạ ngắn cũn cỡn của cô ta chỉ đủ che qua được mông, tất cả đều dựa vào một cái áo khoác ngoài bằng lông vũ để giữ ấm. Séc của áo khoác lông vũ chỉ kéo lên một nửa, có thể nhìn thấy chiếc áo len màu đen và bầu ngực thoáng ẩn thoáng hiện bên trong...
Đúng là cố gắng thật.
Trần Dịch Thần rất tự nhiên nắm tay Dung Y. Tuy là nói bọn họ đang hẹn hò, nhưng số lần nắm tay ít ỏi đến đáng thương, Dung Y mừng rỡ không thôi, ngoan ngoãn đi bên cạnh Trần Dịch Thần.
Chúng ta đi đâu đây?
Đại B nghẹn lời. thật ra gã có rất nhiều điều muốn nói với cô, rằng gã không phải chỉ là một tên chạy việc thông thường, gã đi cùng anh Thần, từng bước từng bước từ vị trí lâu la thấp nhất đến bây giờ trở thành trợ thủ đắc lực của anh Thần, gã muốn nói rằng anh Thần rất coi trọng gã, ngay cả cậu hai cũng đã khen ngợi gã; gã muốn nói tuy rằng vẫn chưa có chức vụ nào thật sự, thế nhưng tiền mỗi tháng gã kiếm được còn nhiều như cả mấy tên cổ cồn trắng ngồi trong văn phòng...
Có điều tất cả những lời nói này đến miệng, một chữ cũng không thể nói ra. Bởi vì gã phát hiện cho dù có nói cũng không thể làm Thẩm Yêu Yêu hiểu được.
Nguyệt Lão và Hồng Nương nắm tay nhau nhìn cô cười, cô sờ thấy trên gương mặt mình đầy nước mắt.
Không cùng con đường thì không thể đi chung, sớm muộn sẽ có một ngày bọn họ đường ai nấy đi, chi bằng sớm cắt đứt với nhau... chỉ là tình cảm của gã rất sâu đậm, lần này không biết gã sẽ đau lòng như thế nào, cô thật sự không yên tâm liền gọi điện thoại cho Dung Y,
Giúp tớ để ý đến Đại B... ừm, bọn tớ chia tay rồi.
Quả nhiên Nhan Lạc Chi lại cười càng thêm vô tội ngốc nghếch,
Tôi biết cậu không thể nào thích Tô Nam được, giữa hai người quả thật không có gì cả.
Cô ta vung tay, mở dây lụa đỏ trong lòng bàn tay mình ra,
Gió lớn quá, vô tình thổi bay mất dải lụa ước nguyện. Không phải tôi cố ý xem nguyện vọng viết ở trong, chỉ là lúc nhặt lên thì nhìn thấy chữ bên trên thôi... Thật là trùng hợp, dải lụa rơi xuống lại là của Dung Y.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.