Chương 63: Tay lão luyện


Đối với Ân Nhã, cô chỉ mang tình bạn sâu đậm, không biết Trần Dịch Thần có thể hiểu không? Tóm lại, nếu như Trần Dịch Thần có tình bạn sâu đậm với n8gười phụ nữ khác, cô cũng không thể hiểu được.

Và cứ thế, áp suất không khí trong xe đã xuống cực kì thấp, nếu vẫn tiếp tục lạnh hơn thì sẽ3 biến thành châu Nam Cực mất. Dung Y mặt dày mở miệng:
Doãn Đô Hiểu vẫn luôn coi em là tình địch...



Lẽ nào em không phải?’ Trần Dịch Thầ9n ngắt lời cô, mặt lạnh như tiền.

Em xuống trước đã.


Không, anh phải đồng ý với em không tức giận nữa.

Hai người không ai chịu nhường ai tiếp tục giằng co, anh ngồi trên sô pha nên ở thế yếu hơn, huống hồ cứ phải né tránh cô. Cuối cùng Dung Y cũng tiến lại gần hơn, đẩy từng chút một vào miệng anh, đột nhiên
ực
một tiếng, anh nuốt xuống thật rồi.
Sau khi xong việc, Trần Dịch Thần hỏi:
Em học ở đâu mấy thứ này?
Rõ ràng là lần đầu tiên, vậy mà trông cô có vẻ rất thành thạo.
Dung Y nói dối mà không biết ngượng
Trong sách có lầu son gác tía, trong sách có hồng nhan tựa ngọc.


Khó trách trong máy tính của em lại có nhiều ngôn tình sắc như thế.
Trần Dịch Thần khinh thường cô, sau đó lại nghi hoặc hỏi:
Em không xem cả phim AV nữa đấy chứ?


Em giống loại người như vậy sao?


Khó nói lắm, thoạt nhìn em rất đen tối.

Dung Y cười gian một tiếng:
Bà đây sẽ cho anh biết thế nào mới là đen tối.
Cô bổ nhào lên hôn anh, hôn lên vành tai anh, hôn lên cổ anh, hôn hai hạt đậu nhỏ trước ngực anh, trêu chọc làm cho Trần Dịch Thần lại bùng lửa, tiếp tục bắt đầu trận chiến thứ hai.

Lại một lần nữa.
Cô đang định quay lại tìm bát mì, Trần Dịch Thần nhân cơ hội này lật người đè cô xuống sô pha, hôn môi cô thật mạnh. Bởi vì tức giận, lại có ý muốn trừng phạt, nên nụ hôn này vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, tưởng chừng như đang giày xéo đôi môi cô. Cô chỉ mặc áo hai dây, bộ ngực mềm mại dễ dàng chạm vào ngực anh, làm lòng anh không khỏi lâng lâng, kìm lòng không đậu mà luồn tay vào bên trong.
Thật ra khả năng tự kiềm chế của anh vốn rất tốt, hơn nữa không hề uống say, vậy nên cho dù đến bước này anh vẫn có thể kìm nén lại. Thế nhưng, sự chú ý thay đổi, Dung Y mặt dày thuận thế tiến lên, vòng tay qua cổ anh ra sức phối hợp, bàn tay còn với vào trong quần anh, nghịch ngợm sờ tới sờ lui.
Nơi nào đó của Trần Dịch Thần lập tức cứng lên đụng vào bụng cô.
Dung Y vẫn chưa kịp
bắt sóng
với anh:
Sẽ không gì cơ?


Doãn Đô Hiểu sẽ không báo cảnh sát vu oan em.

Cô ngạc nhiên:
Sao anh biết?

Dung Y cố gắng biểu hiện tốt.
Buổi tối cô còn đích thân xuống bếp nấu mì. Dung Y, cô gái có tài nghệ nấu nướng tệ hại, không dễ gì xuống bếp một lần. Sau khi nấu xong mì, cô liền vui mừng dâng lên cho Trần Dịch Thần. Anh liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói:
Anh không ăn thịt heo.

Tuy rằng đã cho thêm trứng trần nước sôi, thịt bò pate, rau xanh và cải bẹ, nhưng nhìn rất giống như thịt heo, thế nên Dung Y ngơ ngác:
Ăn chút đi mà, rất ngon đó.

Trần Dịch Thần nhướng mày nhìn cô. Cô bắt đầu cởi quần áo, đầu tiên là áo khoác ngoài, sau đó cởi cúc áo sơ mi, tháo từng chiếc cúc một…

Em làm gì thế?


Tạo bầu không khí tươi đẹp ngon miệng.
Cô cởi cho đến khi chỉ còn lại mỗi áo ngực hai dây, tiếp tục cầm bát mì đưa đến trước mặt anh. Trần Dịch Thần không thể không thừa nhận, ban nãy anh đã nghĩ bậy bạ...
Tay Dung Y liền nắm lấy, lòng bàn tay nóng bỏng.
Mọi động tác của bạn học Dung Y đều như một người lão làng nhiều kinh nghiệm, thế nhưng khi Trần Dịch Thần và cô giao hòa với nhau, cơn đau lần đầu tiên của cơ thể xử nữ làm cô gần như cắn môi đến bật máu, cào mạnh vào lưng anh.
Song tất cả đều không quan trọng, dù sao thì trong lòng Dung Y, cô cũng không phải là lần đầu ngủ với Trần Dịch Thần, cùng lắm coi như được hời ngủ với anh tận hai lần. Quan trọng là, cô đã dùng những lợi thế
Cơ thể trẻ trung xinh đẹp quyến rũ gợi cảm cuốn hút
dập tắt cơn giận của Trần Dịch Thần.
Lần này cô nhai thịt bò pate, ghé sát đôi môi đỏ mọng lên môi Trần Dịch Thần.

Dung Y, em buồn nôn quá đó.
Anh dùng hết sức đẩy cô ra.
Cô đè cả người mình lên, nhất quyết phải làm cho bằng được:
Anh không giận nữa thì em sẽ xuống. Anh còn giận nữa không?

Phụ nữ ba mươi tuổi chưa được thỏa mãn dục vọng và chàng trai mới hai mươi tuổi non mơn mởn lần đầu được ăn mặn, Dung Y đã hình dung mình và Trần Dịch Thần giống như vậy.
Đời sống giường chiếu hài hòa, cuộc sống của Dung Y và Trần Dịch Thần cũng rất hòa hợp, sự việc cô và Ân Nhã ôm nhau trong bệnh viện đã quăng lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Tâm trạng anh Thần ngày càng tốt, trước khi lên máy bay tư nhân đến Vân Nam, anh đã nói với cô:
Doãn Đô Hiểu là tự làm tự chịu. Lúc mới đầu cô ta bảo đầu bếp cho thuốc vào canh của em, ai biết rằng sau cùng người uống bát canh đó lại là cô ta.


Không ăn.
Trần Dịch Thần rất cương quyết.
Anh Thần khi tức giận thì không khác gì đứa trẻ không hiểu chuyện vậy, đúng là khó xử.
Dung Y buông bát mì xuống, gương mặt đằng đằng sát khí:
Nếu đã thế này, em đành phải sử dụng đòn sát thủ thôi.

Vì vậy anh càng kiên quyết nói:
Không ăn.

Tươi đẹp ngon miệng, đùa gì vậy chứ.
Dung Y nhẫn nhịn, cười híp mắt nói:
Nào, để em bón cho anh.
Dứt lời cô liền cho rau vào mồm nhai nhuyễn,
ực
một tiếng, cô cười áy náy:
Ai ya, không cẩn thận nuốt mất rồi, không sao, làm lại lần nữa.

Cô nuốt nước bọt, chấp nhận quan điểm của anh:
Vậy thì... em là tình địch của Doãn Đô Hiểu, anh nói xem,6 cô ta ngã, liệu có phải là nhân cơ hội hãm hại em không? Liệu cô ta có báo cảnh sát tố cáo em đẩy cô ta xuống không? Ôi trời, đây đúng là cơ hội v5u oan giá họa ngàn năm có một rồi.

Dung Y càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này lắm, không khỏi lo lắng:
Anh là bạn trai em, nếu như anh đứng ra làm nhân chứng thì mức độ tin cậy không cao, làm thế nào bây giờ? Ở đó liệu có camera không? Liệu có ai khác làm nhân chứng cho em được không?


Sẽ không đâu.
Trần Dịch Thần thật sự không thể chịu nổi cô cứ lầu bầu suốt, cuối cùng thốt ra hai chữ.

Chẳng thế nào cả.

Trần Dịch Thần rất lạnh lùng, thế nên Dung Y rất chột dạ, nhưng chỉ có cách chịu đựng. Cô thầm nghĩ, nếu như cơn tức giận của Trần Dịch Thần kéo dài vài ngày, vậy thì chuyến đi Vân Nam kia có lẽ cũng không vui vẻ gì rồi.
Cô không muốn sống trong bầu không khí áp suất xuống cực thấp này.
Trần Dịch Thần trong lúc chờ đèn đỏ nhìn cô một cái rất nhanh, lạnh nhạt nói:
Tâm trạng không tốt, không muốn nói cho em biết.

Tên khốn...
Cô dè dặt hỏi anh:
Tâm trạng anh như thế nào mới gọi là tốt?


Bỏ thuốc?
Dung Y sợ hãi:
Không phải là thuốc kích dục đấy chứ?



Não em có thể nghĩ thứ gì sạch sẽ hơn được không?
Trần Dịch Thần kìm lòng không đậu cốc trán cô, biết cô đau nên không nỡ mạnh tay,
Là thuốc cảm cúm và thuốc dị ứng, sẽ tạp ra tác dụng phụ là gây buồn ngủ mê man.


Dung Y sợ đến độ mồ hôi lạnh:
Cô ta... cô ta cũng ác độc quá, chẳng trách lại chọn nhà hàng đấy, chẳng trách cứ kéo em ngồi lại thêm mấy phút rồi mới chịu đi.
Doãn Đô Hiểu đợi cho đến khi thuốc phát huy tác dụng, đến lúc đó thần trí cô không tỉnh táo sẽ bước hụt bậc thang, ngã xuống dưới bị thương thì còn nhẹ, nếu phía sau có xe ô tô cán phải thì cô thật sự toi đời.

Thuốc cảm cúm và thuốc dị ứng, muốn điều tra cũng không điều tra ra được, cùng lắm cũng chỉ cho rằng cô bị cảm cúm dị ứng bình thường, Doãn Đô Hiểu sẽ không hề bị nghi ngờ. Dung Y sợ hãi vô cùng:
Đến mức vậy sao? Em cũng là một mạng người mà...


Trần Dịch Thần rất biết lợi dụng cơ hội, lập tức dạy dỗ cô:
Vậy nên em ra ngoài thả thính in ít thôi. Nếu không phải do em quá gần gũi với Ân Nhã, Doãn Đô Hiểu sẽ sinh lòng độc ác như vậy sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.