Chương 62: Quay về đi
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1500 chữ
- 2022-02-04 05:12:11
Dung Y muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí này, nhưng lại sợ lời nói của mình càng làm mọi việc căng thẳng thêm, sau8 một hồi lưỡng lự, cô lựa chọn im lặng đứng bên nhìn.
Nếu để tôi nhìn thấy cậu ôm cô ấy nữa, lần sau không chỉ3 đơn giản là trật khớp đâu, tôi sẽ chặt đứt tay cậu.
Trần Dịch Thần là cao thủ trong việc đe dọa, nói thẳng suy nghĩ c9ủa bản thân vô cùng ngắn gọn rõ ràng, đồng thời cũng tỏa ra khí thế uy nghiêm của lãnh đạo xã hội đen.
Dung Y chỉ có thể áy náy nhìn Ân Nhã, trong lòng cô hiểu rất rõ người nào quan trọng người nào không. Thật ra, trước ngày hôm nay, trước khi rất nhiều chuyện xảy ra, Ân Nhã đã biết sự lựa chọn của cô rồi.
Trên thế giới này người có thể làm tổn thương cậu ta, chỉ có một mình Dung Y mà thôi.
Chỉ cần một ngày cô vẫn còn, chỉ cần cậu ta vẫn thích cô, vậy thì cô chính là cơ hội làm tổn thương cậu ta. Đau khổ nhất là, Ân Nhã lại không thể ngừng thích cô được.
Trừ phi cô không còn nữa… suy nghĩ này lại bắt đầu nhanh chóng nảy mầm trong đầu Ân Nhã giống như cỏ dại mùa xuân, len lỏi từ kẽ hở vươn lên mạnh mẽ.
Còn Ân Nhã, hiện tại cậu ta vẫn chưa đủ mạnh để làm kẻ thù với Trần Dịch Thần. Cậu ta xoa cổ tay mình, lặng lẽ ghi lại sự lăng nhục hôm nay, cười với Trần Dịch Thần:
Nếu thật sự thuộc về anh, người khác muốn cũng không cướp được, nếu không phải của anh, anh có giữ cũng không được.
Nếu là người thiếu văn hóa nhất định sẽ cảm thấy câu nói này rất sâu sắc, rất có hàm ý, rất có lực sát thương. Thế nhưng Trần Dịch Thần lại là phần tử tri thức xã hội đen, khinh khỉnh đáp lại:
Đừng đặt điều nói phét, cô ấy là ai, trong lòng cô ấy có ai, cậu là người hiểu rõ nhất.
Ân Nhã đi thăm Doãn Đô Hiểu.
Trải qua cuộc phẫu thuật, sắc mặt cô ta trắng như tờ giấy, nhìn thấy Ân Nhã, cô ta nở nụ cười yếu ớt:
Đứa bé không còn rồi, anh không cần lo lắng nữa.
Em không sao, anh cũng sẽ không sao.
Cậu cười xòa, đến nụ cười cũng vô cùng ấm áp dịu dàng:
Tối hôm qua anh còn nghĩ nếu như trong lòng Dung Y không có anh, vậy thì anh và em với đứa con sẽ ở bên nhau, dù sao cũng là máu mủ của anh, anh cũng không nhẫn tâm. Không ngờ được rằng ngày hôm sau lại xảy ra chuyện này…
Trong mắt Doãn Đô Hiểu tràn ngập mong đợi, song nói đến đây, thái độ của Ân Nhã đột nhiên thay đổi:
Đứa bé không còn cũng tốt... yên tâm, tiền dưỡng bệnh anh sẽ lo hết, chăm sóc tốt sức khỏe của mình rồi quay lại công ty tiếp tục làm việc...
Ân Nhã cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, bên tai vang lên tiếng ù ù, nghe kĩ giống như tiếng cánh ong vỗ, mỗi một nhịp vỗ cánh như đang nói rằng
Chỉ cần cô ấy không còn
. Cậu từ chối nghe theo sự mê hoặc của lời nói ấy, vội vã muốn rời khỏi đây, thế nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, người lảo đảo sắp ngã khuỵu. Cậu vội vịn vào tường, song lại dùng cánh tay bị trật khớp, vừa chạm vào tường lập tức đau đến thấu tim, sau đó cứ thế mà gục ngã.
Có y tá đi qua hét lớn:
Anh gì ơi, anh làm sao vậy?
Sau đó vội vàng gọi người đưa Ân Nhã vào phòng cấp cứu.
Anh kéo tay Dung Y, Dung Y mong còn không được.
Cô rất sợ anh Thần tức giận mà bỏ cô lại không quan tâm gì đến, thế nhưng anh không thế, anh nắm tay cô bước qua Ân Nhã, cho đến khi hai người khuất dạng ở đầu kia hành lang bệnh viện.
Những ngày tháng như thế, cậu không muốn phải trải qua nữa.
Ân Nhã đóng cảnh cửa vào, rời đi mà không ngoảnh đầu lại. Cho dù sau lưng chỉ là ánh sáng hư vô, cậu cũng không còn sợ hãi nữa.
Tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Ân Nhã hơi mơ hồ, không biết bản thân mình tỉnh lại ở thế giới nào. Nữ y tá vừa truyền nước cho cậu vừa nói:
Đừng lo lắng, anh ngất là do mệt nhọc quá độ mà thôi. Bác sĩ đã kiểm tra cho anh rồi, cơ thể đang mệt nhọc quá độ, người trẻ tuổi mà, đừng bạt mạng làm việc như vậy.
Ánh sáng làm chói mắt... cậu cứ đi, cứ đi trong ánh sáng ấy, đi qua một con đường rất dài rất dài, không một bóng người, không một tiếng động, trong lòng cậu sợ hãi, bước chân càng nhanh hơn.
Cuối cùng, ở cuối đường ánh sáng, cậu cũng nhìn thấy cửa lối ra, cậu vui mừng khôn xiết, mở cánh cửa ra, nhìn thấy một bé trai cầm bình sữa ngủ thiếp trong cánh tay một người. Đây là con trai hai tuổi của cậu, Đô Đô, người đang bế Đô Đô chính là Doãn Đô Hiểu hiền lương thực đức. Doãn Đô Hiểu đứng trước giường bệnh, vừa nhẹ nhàng đung đưa khuỷu tay vừa nói:
Lúc nào anh mới tỉnh lại đây? Đô Đô ngày nào cũng đòi nghe anh kể chuyện, con đã biết đi rồi, em đã nói mà, Đô Đô rất thông minh, con trai biết đi muộn hơn chút cũng không sao... Con bây giờ đã biết nói nhiều từ rồi, còn biết hát nữa, nếu như anh không tỉnh lại, thì con lớn mất rồi...
Xin lỗi, không đến thăm em đầu tiên được
. Từ giây phút này, mỗi một chữ cậu nói ra đều đã suy tính kỹ càng, từng bước từng bước làm bùng cháy thêm lòng thù hận của cô gái này:
Nghe thấy tin, anh đã bị ngất, vừa mới tỉnh lại.
Doãn Đô Hiểu quả nhiên xúc động:
Anh… không sao chứ...
Ân Nhã từ từ bừng tỉnh, biết rằng bản thân vẫn ở thế giới mười năm trước, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Lại nghe thấy y tá lải nhải:
Làm khổ tôi bị bác sĩ Lương mắng việc nhỏ làm to chuyện, rõ ràng lúc ấy không còn thở mà... tại sao chỉ là mệt mỏi quá độ chứ?’
Chuyện 6này…
Dung Y mở miệng, Trần Dịch Thần lườm cô một cái sắc lẹm, trên mặt viết rõ ràng:
Lát nữa sẽ tính sổ với e5m
, làm Dung Y sợ tới mức rụt cổ vào, chỉ muốn biến thành người tàng hình ngay và luôn.
Quay về đi, quay về đi...
Âm thanh đó đang gọi cậu. Thế nhưng âm thanh này lại không phải là thứ Ân Nhã lưu luyến, kể cả Đô Đô cũng chỉ là hòn đá rơi xuống mặt hồ, sau những gợn sóng lăn tăn rồi lại quay về với vẻ yên tĩnh.
Cô y tá không thể nào hiểu nổi, đành phải kiểm điểm bản thân mình năng lực không đủ.
Trong lòng Ân Nhã biết rõ rằng bản thân mình suýt nữa không tỉnh lại được nữa. Hóa ra, nếu chết ở thế giới này thì sẽ tỉnh lại ở thế giới khác, cậu chầm chậm ngoảnh đầu nhìn khung cảnh xuân ấm hoa nở ngoài cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười: Dung Y, em còn muốn quay trở về không?
Cậu không được quay lại, đó là thế giới mà cậu không có gì cả. Có cũng chỉ là cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng, ngày ngày trải qua cuộc sống như cái xác không hồn, làm một công việc làng nhàng ăn không đủ no. Ở thế giới đó, cậu là một người vô cùng bình thường, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, trước kia cậu sống vì Đường Nghiên Như, sau đó sống vì cha mẹ, cuối cùng lại vì Doãn Đô Hiểu và Đô Đô.
Mỗi ngày cậu sống đều không phải vì bản thân mình.
Thế mà không phải là yêu đương với cô ta, tựa như cùng với sự biến mất của đứa bé, sợi dây liên kết giữa họ cũng không còn.
Em nghỉ ngơi đi.
Ân Nhã đứng dậy, giúp cô ta đắp chăn rồi rời khỏi.
Trước mắt Doãn Đô Hiểu không ngừng hiện lên vẻ mặt dịu dàng lúc Ân Nhã nói:
Vậy thì anh và em với đứa con sẽ ở bên nhau
, cô ta lại càng thêm hối hận. Rõ ràng, rõ ràng đã sắp bên nhau rồi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.