Chương 65: Hiềm nghi
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1639 chữ
- 2022-02-04 05:12:07
Trần Dịch Thần:
…
Dung Y cảm thấy điều buồn nhất là, cô vốn tưởng đến biệt thự của Tống tiên sinh mới gặp nguy hiểm, nào ngờ trên đườn8g đã có nguy hiểm rồi. Một chiếc xe luôn bám theo họ từ lúc họ lên đường quốc lộ, lúc đầu Dung Y cho rằng là trùng hợp, thế nhưng lái xe mười p3hút thì phát hiện chiếc xe đó vẫn đi theo, cô bắt đầu nghi ngờ.
Cô nhắc nhở Trần Dịch thần:
Có người theo dõi chúng ta.
Không biết liệu anh Thần có dũng mãnh lấy một địch mười hay không?
Dung Y khóa cửa xe lại, bảo vệ tốt bản thân mình chính là sự giúp đỡ lớn lao nhất cho anh Thần.
Cô nhìn chằm chằm anh Thần không rời mắt, đúng lúc đó, người đàn ông đeo kính lấy một cây gậy bóng chày cười gian xảo tiến lại gần chiếc xe của Dung Y, hắn đứng bên, đập cây gậy vào xe.
Cô đau tới mức quỳ xuống mặt đất, tự cảm thấy may mắn vì chỉ là chuôi dao.
Người phụ nữ áo đen lại không hề coi trọng cô, hình như biết cô chẳng mấy quan trọng nên rất thoải mái, cầm dây thừng bước từng bước lại gần. Nếu như bị bắt cóc, thì chắc chắn sẽ bị làm con tin. Dung Y muốn trốn, nhưng ngay cả đứng dậy còn khó, cơn đau thấu tim chỗ đầu gối lại ập đến, cô lại ngã nhào xuống.
Người phụ nữ áo đen vô thức đỡ cô lên.
Dung Y đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm và mắt cô ta. Ánh mắt người phụ nữ áo đen lóe sáng, muốn tránh cũng không kịp nữa, cả người Dung Y nhào đến, đè cô ta xuống đất.
Chiêu duy nhất Dung Y có thể dùng được chính là chiêu này.
Người phụ nữ áo đen dùng chân đá ngược vào lưng Dung Y, dù Dung Y rất đau, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, lạnh lùng nói:
Chỉ chút bản lĩnh này mà còn ra ngoài gây sự, nếu như cô gặp phải Trần Dịch Thần, đã bị đánh tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc từ lâu rồi, anh Thần không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc đâu nhé.
Anh 9biết.
Được rồi, dựa vào tài trí của anh Thần, xem ra đã phát hiện ra từ lâu rồi. Mới đầu đối phương còn vô cùng cẩn thận, sau đó càng 6lúc càng to gan, dường như không hề quan tâm sẽ bị phát hiện vậy, trắng trợn lượn vài vòng với họ.
Có sợ không?
Trần Dịch Thần hỏi cô5.
Cuối cùng họ bị ép dừng xe ở một góc núi hẻo lánh rất phù hợp để giết người cướp của.
Không được xuống.
Trần Dịch Thần dặn dò cô một câu, sau đó khí thế xuống xe.
Dung Y nấp sau cánh kính ô tô nhìn ra bên ngoài.
Má nó, hóa ra là đứng đây đợi cô, té ra là phụ nữ đối phó với phụ nữ.
Lưỡi dao sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn thôi đã biết rất đau. Dung Y liên tục nuốt nước bọt, tiện tay nhặt một cành củi khô ở dưới đất lên chĩa về phía người phụ nữ áo đen, đối phương kêu to một tiếng, tiến sát đến gần Dung Y, vung dao xuống.
Tuy rằng Dung Y không biết võ, nhưng được cái linh hoạt, nhanh nhẹn thoát khỏi lưỡi dao. Người phụ nữ áo đen cười khẩy, vung tay ra, dao trong tay như có mắt bay đến chỗ Dung Y, lao thẳng vào đầu gối cô.
Cô mang nét mặt buồn thương như nhà có tang:
Có anh ở đây, em cũng sợ.
Trần Dịch Thần kìm lòng không đậu cười phá lên, có Dung Y ở đây, bầu không khí căng thẳng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh nhắc nhở:
Ngồi cẩn thận
, sau đó nhấn mạnh chân ga, chiếc xe liền lao như bay. Dung Y hét lên thất thanh, tay nắm chặt tay vịn.
Vậy mà xe chạy qua núi năm phút vẫn không thể cắt đuôi được chiếc xe đang bám theo, ngược lại đối diện còn có thêm hai chiếc ép sát hai bên như ép bánh vậy. Dung Y lẩm bẩm:
Xong rồi, xong rồi, chết nơi đất khách quê người rồi.
Đợt hàng này đã có người mua rồi.
Anh Thần từ đầu tới cuối đều không có phản ứng gì, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh.
Tôi ra giá gấp hai lần
Làm nghề này, chúng tôi coi trọng nhất là chữ tín.
Thế nên, Dung Y cho rằng Thẩm Yêu Yêu là người có hiềm nghi lớn nhất.
Người phụ nữ áo đen nhanh chóng hất tay Dung Y, đẩy mạnh cô ra, bật người đứng dậy. Dung Y ngồi trên mặt đất cười lớn ha ha:
Trong tình huống thế này mà cô vẫn muốn đẩy tay tôi ra trước tiên, xem ra cô cực kì không muốn tôi biết mặt cô, Thẩm Yêu Yêu!
Cơ thể đối phương cứng lại, không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
Một nhát, hai nhát, cửa kính ô tô dần dần xuất hiện vết nứt.
Dung Y ngay lập tức nhảy xuống xe từ phía bên kia, vắt chân lên cổ chạy trốn. Suốt quá trình cô không hề phát ra tiếng động nào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến anh Thần.
Kì lạ là người đàn ông kính đen đó lại không hề bắt lấy cơ hội này đuổi theo cô, để mặc cô chạy trốn. Dung Y thấy khó hiểu nhưng không dám dừng lại, chạy thẳng vào trong rừng, vừa thở phào được một hơi thì một người phụ nữ mặc áo đen che mặt cầm dao chắn trước mặt Dung Y.
Cô đưa tay tháo mặt nạ của người phụ nữ áo đen đó xuống.
Gương mặt người phụ nữ dần dần hiện ra, cô càng cảm thấy quen hơn, những cú đánh sau đó dù vẫn mạnh mẽ nhưng thật ra rất nương tay. Dung Y bắt đầu nghi ngờ là người mình quen. Phụ nữ Dung Y quen mà biết võ thật sự không nhiều, duy nhất chỉ có Thẩm Yêu Yêu mà thôi.
Thế nhưng Thẩm Yêu Yêu tối qua vẫn nói chuyện với cô trên QQ, còn nói bóng gió đến tình hình gần đây của cô và Trần Dịch Thần.
Trần Dịch Thần tối sầm mặt xuống, ngăn cản ánh mắt thăm dò của đối phương, lạnh lùng nói
Biết tôi là ai mà vẫn dám chặn đường? Muốn chết sao?
Anh Thần... Dung Y muốn nói rằng, ra ngoài anh đừng gây thù chuốc oán như vậy, ngộ nhỡ người ta chỉ nịnh hót thôi thì sao...
Người đàn ông kính đen đó cười ha ha:
Nghe nói anh Thần mang theo một lô báu vật lớn đến Vân Nam làm ăn, tôi có lòng muốn làm phi vụ làm ăn này với anh Thần, yên tâm, tôi ra giá chắc chắn không ít hơn người khác.
Khung cảnh không khác gì phim ảnh, áo khoác gió màu đen của anh Thần bay phần phật phía sau, tự nhiên phóng khoáng đi tới trước đầu xe màu đen, dùng sức đập mạnh cửa kính:
Xuống xe!
Dung Y suýt chút nữa rơi nước mắt bỏ chạy, anh Thần dịu dàng một chút đi, đối phương vừa nhìn đã biết người đông thế mạnh rồi.
Một người đàn ông đeo kính râm cao gầy bước xuống xe, tươi cười nói:
Làm kinh động đến xe của anh Thần, xin anh Thần lượng thứ cho.
Ngữ khí của hắn rất khiêm tốn, mở miệng ngậm miệng đều một câu anh Thần, song thái độ lại cợt nhả bất cần, thậm chí còn quay đầu sang nhìn liếc qua Dung Y đang ngồi trong xe ở phía xa, nét mặt tỏ ra hứng thú.
Người đàn ông kính đen bỏ kính xuống, để lộ đôi mắt nhỏ híp, ngoài mặt nở nụ cười nhưng bên trong không hề:
Nếu như tôi nói hôm nay tôi nhất định phải lấy được lô hàng này thì sao?
Trần Dịch Thần lạnh lùng:
Thế thì phải xem các anh có bản lĩnh này không?
Người đàn ông kính đen cuối cùng cũng không cười nữa, vẫy tay một cái, mười người mặc quần áo đen bước xuống từ hai chiếc xe. Woa, quá tải rồi nhỉ? Mười người áo đen vây xung quanh Trần Dịch Thần, bầu không khí sặc mùi thuốc súng nổi lên bốn phía, tiếng đánh đấm lên lên xuống xuống.
Rốt cuộc cô là ai?
Dung Y biết rằng Thẩm Yêu Yêu sẽ không làm hại mình, cô hùng hùng hổ hổ:
Lẽ nào cô tiếp cận Đại B cũng chỉ để lợi dụng anh ta sao? Cô chưa bao giờ thích anh ta ư? Nếu Đại B biết được chuyện này, e rằng có lẽ gã đau lòng đến mức muốn chết.
Cô ta muốn nói lại tôi, cúi người xuống cầm con dao lên.
Tôi sẽ không làm hại cô, phần việc của tôi chỉ là bắt cô mà thôi.
Cuối cùng cô ta cũng mở miệng, quả nhiên là giọng nói của Thẩm Yêu Yêu.
Dung Y thầm thở hắt ra, cô đã lờ mờ đoán được thân phận của Thẩm Yêu Yêu, nên như được uống viên thuốc an thần. Bởi vậy dù Thẩm Yêu Yêu kề dao trước mặt cô, cô cũng không sợ. Dung Y nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt.
Đúng lúc này, trong rừng vang lên tiếng động, tiếp đó là tiếng gọi của Trần Dịch Thần:
Dung Y.
Với tình hình này, xem ra người của các cô thất bại rồi.
Dung Y vui sướng trên nỗi đau người khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.