Chương 66: Sư phụ
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1672 chữ
- 2022-02-04 05:12:30
Dung Y nằm trên giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà, lần lượt nhớ lại quãng thời gian bên nhau trong ba năm qua giữa cô 8và Thẩm Yêu Yêu. Nếu như là Sherlock Holmes thì đã sớm đoán ra được thân phận của Thẩm Yêu Yêu thông qua những manh mối trong cuộc3 sống từ lâu rồi, ngu ngốc như cô, bất luận đoán thế nào cũng không đoán ra được.
Khó trách trước kia Trần Dịch Thần bị th9ương, cô ta lại muốn tự ứng tuyển làm trợ lí riêng cho anh. Tiếp cận Trần Dịch Thần không thành, lại chuyển sang làm trợ lí cho Tô6 Nam, thông qua công ty giải trí để xâm nhập vào tường đồng vách sắt của cậu hai.
Trong chuyện này, người được lợi duy nhấ5t chính là Tô Nam, có một trợ lí là cảnh sát.
Trần Dịch Thần mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc
đèn thần
độc đáo, khắp thân đen nhánh như mực, giống như chiếc đèn thần của Aladin trong hoạt hình, chỉ cần lau qua miệng đèn là có thể tóe lửa. Dung Y yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, còn thật sự lấy ống tay áo lau lau, đương nhiên không hề có Aladin xuất hiện. Cô vui mừng hết sức, bỗng nhiên cảm thấy số máu mất ở cánh tay được hồi lại rồi.
Trần Dịch Thần còn thấy ngạc nhiên:
Cây đèn thần này bé quá, không hợp treo ở hành lang, em cứ nhận lấy mà chơi. Anh đã kêu người dựa theo cây đèn này làm một cái đèn thủy tinh dài hai mét cao nửa người rồi, đến lúc đó đặt ở cửa quán đồ uống, buổi tối bật điện lên, ánh sáng lung linh chắc chắn sẽ rất đẹp.
Hai mắt Dung Y sáng ngời, cô cực kì mong chờ cây đèn thần thủy tinh đó, có suy nghĩ rất đen tối về cây đèn thủy tinh đó. Trần Dịch Thần nhìn cô vui vẻ, không hiểu sao trong lòng cảm thấy mãn nguyện, anh mỉm cười nhìn cô say mê.
Tống tiên sinh mua một lúc nhiều đồ cổ giả như thế để làm gì?
Sắc mặt Trần Dịch Thần cứng đờ:
Sao em biết chỗ đồ đó là giả?
Từ trước tới giờ anh chưa từng nói cho cô biết.
Dung Y rất đắc ý:
Xảy ra nhiều chuyện thế này, chẳng lẽ em không đoán ra được ư?
Người bình thường có lẽ sẽ không đoán được, thế nhưng cô đã nhìn thấy cậu hai hợp tác với người giám định đó, biết người lén vào bộ di sản là Trần Dịch Thần, còn tham gia vào buổi bán đấu giá vòng mã não, biết được rằng cái vòng mã não được bán với giá trên trời đó là đồ giả, liên kết các đầu mối lại, nếu như đoán không ra thì đúng là đồ ngốc.
Không dính tới làm ăn phạm pháp...
Trần Dịch Thần lắc đầu,
Anh đi theo cậu hai, mà công việc cậu hai làm lại là chuyện phạm pháp.
Lần này đàm phán không có hiệu quả, cậu hai là đại Phật cản đường, đẩy không động chuyển không rời. Dung Y cũng không mong đợi nói chuyện một lần là có hiệu quả, chỉ cần Trần Dịch Thần biết được mong ước của cô là được.
Cô dè dặt nhắc đến đám cảnh sát:
Anh có biết đám người hôm đó muốn cướp hàng là ai không?
Dung Y ngao ngán:
Những người này động chút là súng dao loạn lạc, rất đáng sợ. A Thần, em chỉ muốn cùng anh sống yên bình bên nhau, anh có thể rời khỏi cậu hai được không, rời khỏi xã hội đen...
Đây là lần đầu tiên Dung Y thẳn thắn thể hiện sự phản cảm và nỗi sợ hãi với công việc của Trần Dịch Thần.
Lần này, thời gian im lặng của Trần Dịch Thần cũng dài hơn, một lúc lâu sau anh mới trả lời cô bằng câu xin lỗi:
Anh từ một đứa trẻ mồ côi bơ vơ không có gì cả, cho đến bây giờ có được mọi thứ, tất cả những thứ đó đều là nhờ có Tứ Hải An Bang. Anh không biết rời khỏi đó liệu mình có thể làm được gì, huống chi…
Chắc là một thế lực khác ở khu vực Vân Nam, ảo tưởng muốn nuốt chửng tất cả. Tống tiên sinh đã đi điều tra rồi, nếu như bắt được người, nhất là tên làm em bị thương...
Trần Dịch Thần nghiến răng nghiến lợi
Anh nhất định sẽ bắt hắn phải trả lại gấp mười lần.
Dung Y thầm chột dạ, thuận tiện cầu nguyện giúp Thẩm Yêu Yêu.
Tống tiên sinh nói vô cùng áy náy khi em bị thương trên địa bàn của ông ta, nên tặng em một món quà để bày tỏ lòng thành.
Trần Dịch Thần cầm một hộp quà, ánh mắt Dung Y sang ngời, tuy rằng Tống tiên sinh cũng bán đồ cổ giả, thế nhưng nghe nói trong tay ông ta có rất nhiều đồ thật, không biết
Một cánh tay của bạn gái anh Thần
đáng giá thế nào?
Em đừng nói những lời này trước mặt cậu hai, tuy em cũng được xem như thành viên của bang hội, song việc này rất quan trọng, càng ít người biết càng tốt, nếu không trong lòng cậu hai không yên tâm được.
Dung Y gật gật đầu, hỏi tiếp:
Thế vị Tống tiên sinh kia cũng là ông trùm buôn bán đồ cổ giả sao?
Trần Dịch Thần không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
Đưa được cô đến phòng khám tư nhân của Tống tiên sinh, cả người anh đều ngơ ngẩn bần thần. Bác sĩ nói vết thương ở cánh tay không ảnh hưởng tới xương, không có gì nghiêm trọng, chỉ sợ vụ việc này sẽ làm cô ám ảnh tâm lý, cần phải động viên an ủi.
Hiệu quả mà Dung Y cần chính là thế này, không uổng công cô nhẫn tâm tự làm tay mình bị thương. Đổ cả cái bát máu to như thế, mười con gà mái cũng không tẩm bổ lại được.
Ở trước mặt Trần Dịch Thần, cô lại càng tỏ ra yếu đuối. Dung Y rời ánh mắt đáng thương của mình đi, hỏi anh:
Khi nào chúng ta quay về Dương Châu? Em cảm thấy Vân Nam nguy hiểm quá.
Ánh mắt anh rét lạnh:
Tứ Hải An Bang không cho phép được rời khỏi hội, muốn rời đi, trừ khi chết.
Từ ngày đầu tiên gia nhập bang hội, anh đã nghĩ xong cho kết cục của bản thân rồi, hoặc có một ngày sẽ chết trong tay của cảnh sát, hoặc có một ngày sẽ chết trong tay của kẻ thù.
Tình hình quá bi quan, Dung Y hoảng sợ đáp
Chỉ có hai sự lựa chọn đó thôi sao? Không dính vào làm ăn phạm pháp, vui vẻ sống tới cuối đời tốt biết bao. Xã hội đen cũng không nhất định phải làm việc phạm pháp, nghe nói có rất nhiều lão đại liên tiếp tẩy trắng, dưới tay cũng quản lí công ty giải trí, quán bar, hộp đêm... tuy rằng ngành nghề ít nhiều gì cũng có mặt đen tối, thế nhưng bề ngoài rốt cuộc vẫn là sạch sẽ.
Đúng lúc này, Trần Dịch Thần đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô đang ngẩn ngơ, bèn nhẹ nhàng lên tiếng:
Đang nghĩ gì thế?
Hôm nay may mà người của Tống tiên sinh đến kịp, anh mới có thể thoát thân khỏi vòng vây đi tìm Dung Y. Lúc tìm thấy cô, toàn thân cô đều là máu, cơ thể không ngừng run rẩy vì mất máu quá nhiều. Nhìn thấy cảnh này, trái tim anh tưởng chừng như ngừng đập, anh nắm chặt lấy tay cô, cảm thấy tay cô lạnh lẽo như băng.
Anh nghĩ cô đã rất sợ hãi.
Ngày mai.
Trần Dịch Thần cam đoan với cô,
Bên Tống tiên sinh đã xử lí ổn thỏa rồi, ngày mai chúng ta sẽ bay về.
Dung Y không khỏi hạ thấp giọng xuống:
Chẳng phải anh chỉ bán một bức tranh mĩ nhân cho Tống tiên sinh thôi sao? Tại sao đám người kia nói trong tay anh có một lô hàng?
Không biết đang nghĩ tới chuyện gì, cô bụm miệng kêu lên sợ hãi
Trần Dịch Thần, anh không bán ma túy đấy chứ?
Trần Dịch Thần bật cười:
Đồ ngốc, đương nhiên không phải. Lô hàng đó…
Anh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói thật cho cô, để cô khỏi suy nghĩ lung tung:
Lô hàng đó là một phần trong kho báu của Thẩm Vạn Tam.
Thật ra Trần Dịch Thần không phải là người lãng mạn, hiếm có khi phí công tốn sức làm cô vui vẻ, lần này làm chiếc đèn thần thủy tinh đó coi như là bồi thường cho vết thương ở cánh tay cô. Một cánh tay, đổi lại được món quà của Tống tiên sinh và Trần Dịch Thần, thật cũng đáng giá mà.
Sau này anh sẽ không để người khác có cơ hội làm em bị thương.
Trần Dịch Thần nắm tay cô, hạ quyết định quan trọng, trong lòng Dung Y rung động, sau đó nghe anh nói:
Anh sẽ mời cho em một sự phụ thân thủ lợi hại, dạy em quyền anh và Sanda.
Dung Y sững sờ, hình như khung cảnh trong phim tình cảm không phải như thế này...
Hoặc là nam chính nên vì nữ chính mà rút khỏi xã hội đen, rửa tay gác kiếm, hoặc là ở bên nữ chính như hình với bóng hai tư trên hai tư giờ để bảo vệ cô, hoặc là cử mười vệ sĩ to cao đi theo bảo vệ chứ.
Ý của Trần Dịch Thần là bảo cô tự lực cánh sinh à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.