Chương 67: Sắc nữ
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1250 chữ
- 2022-02-04 05:12:29
Diệt Tuyệt nói:
Vừa hay có thể dạy cô đánh võ bằng một tay.
Gặp được một sư phụ vô cùng tận tâm với nghề nghiệp 8như thế này...
Thật ra luận văn cô đã hoàn thành hòm hòm rồi, giáo viên hướng dẫn xem cũng không tìm ra được lỗi nữa, còn dành lời khen cho bài luận văn dài dằng dặc chắp vá lung tung này của cô, cô chỉ cần chờ đến tháng Sáu là bảo vệ tốt nghiệp. Thế nhưng việc này cô không dám nói với Trần Dịch Thần, nếu không chắc chắn cô sẽ không còn nửa ngày được tự do nữa.
Song, vào một buổi chiều ánh nắng tươi đẹp, trong lúc cô trốn ở thư viện đọc
Tiếu ngạo giang hồ
thì bị Trần Dịch Thần tóm được gọn gẽ. Bên cạnh cô không hề có một quyển tài liệu nào, muốn giả vờ cũng không kịp nữa rồi.
Dung Y bị sang chấn tâm lý bởi từ chín mười năm, tại sao Hư Trúc, Đoàn Dự, Lệnh Hồ Xung, Trương Vô Kỵ đều có thể trở thành cao thủ võ lâm mà chỉ cần luyện tập trong thời gian ngắn chứ…
Cô kêu gào thảm thiết, kéo tay Trần Dịch Thần, vì vẫn đang ở thư viện nên cô hạ thấp giọng xuống, nói:
Anh Thần, anh không thể như vậy được… em là một thiếu nữ chưa chồng trẻ tuổi xinh tươi, em vẫn còn muốn ca hát nhảy múa, hẹn hò yêu đương…
Đương nhiên là không rồi, nụ cười đó của Dung Y cũng không phải là nụ cười nham hiểm, cô chỉ cười rất có mưu mô đen tối mà thôi.
Tối hôm đó, Dung Y tắm rửa xong thì mặc váy ngủ hai dây, đến gõ cửa phòng Trần Dịch Thần, dựa người vào cửa với một tư thế rất quyến rũ:
Đến đây nào, chúng ta đấu võ, một ván phân thắng bại.
Dứt lời, Dung Y để lộ bắp chân mịn màng nhào lên giường, vung nắm đấm về phía Trần Dịch Thần. Trần Dịch Thần nhẹ nhàng né đi, giơ chân đè lên lưng Dung Y, đè chặt đến nỗi cô không đứng lên được. Thoạt nhìn Dung Y thua chỉ trong một chiêu, nhưng thực tế cô còn chưa bắt đầu cơ mà…
Trong lúc vùng vẫy, Dung Y nhắm chuẩn thời cơ tóm lấy đũng quần Trần Dịch Thần, anh vội vàng lật người tránh đi, dở khóc dở cười:
Này, định làm gì thế?
Cô chỉ có thể vươn vai một cách thỏa mái, nhẹ nhàng nói:
Cuối cùng cũng viết xong luận văn rồi, em đọc tiểu thuyết một chút để thư giãn.
Trần Dịch Thần nhìn cô với nụ cười như có như không, rõ ràng không hề tin lời cô nói, vậy mà còn hùa theo cô:
Nếu như đã hoàn thành xong luận văn, vậy thì em đóng góp luôn cả buổi chiều cho sư phụ dạy võ đi. Xuất phát điểm của em quá muộn, không có chín, mười năm luyện tập sẽ không thể trở thành cao thủ được, chỉ còn cách chăm chỉ một chút, thì mới tạm bảo vệ được bản thân.
Dưới tay của Diệt Tuyệt, Dung Y chính là một đạo cô Nga Mi.
Trần Dịch Thần nhướng lông mày, không hề mảy may đến tiếng khóc than của thiếu nữ chưa chồng, chỉ vuốt cằm đáp:
Nếu em đánh thắng được anh, không những anh không ép em học võ nữa, mà còn cho em một tháng bốn ngày nghỉ.
Sau chữ cuối cùng, cô đang ngồi ở trên anh bất chợt đè người xuống, trong phút chốc anh cảm thấy mình bị ôm rất chặt, không thể kìm lòng được nữa bèn siết chặt bờ eo thon thả của cô…
Trong trận đấu này, Dung Y thắng lợi hoàn toàn, lợi dụng IQ của mình để lấy được thời gian quý báu.
Oa… Dung Y ngay lập tức tươi tỉnh trở lại, Trần Dịch Thần đột nhiên nghiêm mặt:
Nếu như em không đánh thắng được, hừm hừm… sau này chiều nào em cũng phải ngoan ngoãn đến võ đường.
Nghĩ đến sự dũng mãnh lấy một địch mười của anh Thần, Dung Y chẳng hề có lòng tin vào bản thân mình chút nào. Nhưng Trần Dịch Thần còn có thân phận khác, bạn trai của Dung Y, điều này chính là khả năng vô hạn của cô.
Trần Dịch Thần đang ngồi trên giường đọc sách, ánh mắt lóe sáng, lờ mờ đoán được ý đồ của Dung Y, anh nhanh chóng đặt ra quy tắc:
Aiz, không được gian lận nhé.
Đương nhiên không rồi.
Dung Y chớp mắt:
Như thế nào mới được xem là đánh bại anh?
Đánh đến khi anh không thể đứng dậy được nữa thì coi như em thắng.
Trần Dịch Thần nói xong liền thấy Dung Y nở nụ cười nham hiểm chắc thắng, lẽ nào cô là một kì tài luyện võ, trong thời gian ngắn võ công bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc?
Thế là Dung Y bắt đầu hành trình học hành luyện tập cực kì vất vả. Các chiêu thức hoàn toàn không 3giống trong các tiểu thuyết võ hiệp, Dung Y là một học sinh không thiên phú, xuất phát điểm là con số không, tất cả đều p9hải bắt đầu từ những bài học cơ bản. Năm ngày đầu, ngày nào cô cũng chạy bộ, đứng tấn, một tay đánh bao cát, nhàm chán đế6n nỗi không thể nhàm chán hơn nữa.
Cũng may chỉ luyện tập vào buổi sáng mà thôi, vì cô vẫn còn phải viết luận vă5n, cô cứ kiên quyết mãi, Trần Dịch Thần rốt cuộc cũng cho cô nửa ngày được tự do hoạt động. Có sự làm nền của việc học võ, Dung Y bỗng hiên vô cùng nhiệt tình với việc viết luận văn mà từ trước giờ cô không hề có, chỉ thiếu điều không thể ngày ngày chạy tới thư viện.
Dung Y nhếch mép cười, cố gắng bật dậy, diện tích của chiếc giường vốn dĩ đã bé, cô lại sử dụng hết sức bình sinh, thoáng cái đã đè lên cơ thể Trần Dịch Thần.
Trần Dịch Thần muốn kéo cô xuống, cô bất chợt cúi người xuống hôn anh, không biết học được kĩ thuật mới từ đâu, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt trườn vào khoang miệng anh, giống như cây chổi phất trần, nhẹ nhàng quét qua như có như không, kích thích làm anh run rẩy. Bàn tay nhỏ xinh của cô cũng không an phận, lang thang trên eo anh như chơi đàn piano, rồi chầm chậm đi xuống dưới, những nơi tay cô đi qua không khác gì đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ.
Trong lúc ý loạn tình mê, anh vẫn còn một chút lí trí, giãy giụa muốn đẩy cô ra:
Em… phạm luật rồi…
Phạm luật chỗ nào chứ...
Hơi thở của cô tựa hoa lan, trong giọng nói như mọc thêm bàn tay, dịu dàng vuốt ve lông tơ bên tai anh:
Người ta sử dụng thủ đoạn chính đáng mà…
IQ?
Trần Dịch Thần xem thường:
Dùng sắc đẹp và thể xác, thắng cũng không chính đáng.
Dung Y chỉ chọn lọc từ
sắc đẹp
để nghe, lập tức cười híp mắt đáp:
Cảm ơn đã khen ngợi.
Không những da mặt dày, mà cô còn là một sắc nữ siêu cấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.